“Hình như nhà cửa đang lung lay.”
Trên đường phố Trữ thành, tất cả mọi người vội dừng việc trong tay, cuống cuồng hỏi nhau. Mới vừa rồi, họ cảm nhận được rất rõ sự rung lắc, nhưng còn chưa kịp có bất kỳ hành động gì, cảm giác đó đã vụt đi như cơn gió. Nếu trên đất không có quá nhiều vật vừa rơi xuống, họ đã tự huyễn hoặc mình cơn địa chấn vừa rồi chỉ là ảo giác.
Không riêng gì Trữ thành, cùng thời điểm đó, toàn thế giới xảy ra cả thảy mười một trận địa chấn, nghiêm trọng nhất là Khang Thành – Trung Hoa. Khang Thành xảy ra chận địa chấn mạnh 5,6 độ Richter, kéo dài năm phút mười hai giây, rất nhiều kiến trúc bị hư hỏng nặng kèm theo không ít người thương vong. Trừ Khang thành, người dân ở những nơi khác đều chỉ cảm giác được sự lung lay dữ dội, không kéo theo bất kỳ tổn thất nào.
Khang thành bị động đất? Chú Diệp với gia đình sao rồi? Mình ngủ bao lâu rồi, sao địa cầu lại xảy ra nhiều đại nạn như thế? Là do liên quan đến chuyện Phàn Thần ngủ say sao?
“Khụ” Sau một giấc ngủ dài, cổ họng Mễ Uyển khô khốc, vừa há miệng đã đưa tới một tràng ho khan.
“Em tỉnh rồi à?” Tiếng ho của Mễ Uyển lôi kéo sự chú ý của y tá. Y tá vội rót một ly nước đưa tới trước mặt Mễ Uyển, hỏi han: “Em thấy trong người sao rồi? Có chỗ nào không khoẻ không?”
Mễ Uyển lắc đầu, tuy cơ thể vẫn còn yếu nhưng nghỉ ngơi một lúc sẽ khoẻ thôi.
“Tôi ngủ bao lâu rồi?” Mễ Uyển được y tá đỡ ngồi dậy.
“Em vừa được đưa tới đây lúc sáng, đã ngủ ở bệnh viện mười mấy tiếng rồi.” Y tá nói.
“Sáng nay? Hôm nay là ngày mấy?”
“26 tháng 6.”
“26? Vậy hôm qua là 25, mình chỉ mới ngủ 1 ngày thôi.” Mễ Uyển lẩm bẩm.
“Vậy mà còn nói là chưa lâu, ngủ nữa sẽ xảy ra chuyện mất.”
“Xảy ra chuyện mới tốt.” Mễ Uyển ước sao mình có thể ngủ mãi không tỉnh. Không cần nhớ tới tối qua, nhớ chuyện Phàn Thần đã bỏ rơi cô.
Kẻ dối trá, nói lời không giữ lời!! Gì mà sức mạnh đặc biệt cản anh mang cô theo, nghĩ cô sẽ tin sao? Trên đời này có thứ gì mạnh hơn được Kiến Mộc? Chỉ có anh không muốn dắt mình theo thôi.
“Cô nhóc này, tuổi nhỏ mà sao suy nghĩ tiêu cực thế.” Gần đây đã có quá nhiều chuyện buồn, đến mức người quen thấy cảnh sinh tử như y tá cũng không cầm lòng được. Thấy dáng vẻ Mễ Uyển thế này, y tá đồng cảm khuyên lơn: “Em còn là học sinh đúng không? Tuổi còn trẻ, sao lại phí hoài bản thân như thế? Năm nay xảy ra nhiều chuyện không tốt, còn sống đã là quý giá lắm rồi, em đừng mãi lẩn quẩn trong lòng như thế. Chắc em chưa nghe tin tức vừa nãy đâu nhỉ, nơi nơi đều xảy ra đại nạn, người chết vô số, nơi này lúc sáng cũng vừa xảy ra địa chấn. Nếu lúc ấy thật sự xảy ra động đất, em đã không còn cơ hội tỉnh lại. Em chưa chết, là do ông trời muốn cho em cơ hội.”
“Ở đây cũng xảy ra địa chấn?” Mễ Uyển ngạc nhiên. Dù là lúc ngủ thì bản năng của cô vẫn hoạt động, tính cảnh giác cực cao, gặp chuyện nguy hiểm vẫn tự tỉnh lại được, sao xảy ra cả động đất mà cô lại không hề có cảm giác gì thế này.
“Ừ, xảy ra lúc sáng. Lúc đó em còn đang hôn mê, cả bệnh viện đều hoảng loạn cực kỳ, may mà chẳng mấy chốc thì ngừng.” Y tá vẫn chưa thôi sợ hãi: “Cảm giác như mình vừa bước một chân vào cửa tử ấy.”
Buổi sáng xảy ra động đất, nhưng chẳng mấy chốc thì ngừng?
“Em còn đeo cặp sách, chắc là học sinh đúng không. Nếu thật sự không chấp nhận được đứa nhỏ trong bụng thì tới khoa phụ sản, sao phải dùng cái chết để phí hoài bản thân, phải nghĩ tới ba mẹ em nữa chứ.” Y tá nói.
Mễ Uyển chết trân. Cô ngẩng phắt đầu, tay bấu chặt hai vai của y tá, kích động hỏi: “Chị vừa nói gì?”
“Em bình tĩnh lại đã, lúc trước là do cơ thể em suy nhược, cảm xúc dao động quá lớn nên mới ngất đi.” Y tá nhẹ giọng trấn an.
“Chị nói, chị mới nói…” Cảm xúc của Mễ Uyển chẳng những không dịu xuống mà còn càng lúc càng dậy sóng. Cô nắm chặt tay y tá, xác nhận lần nữa: “Chị vừa nói tôi mang thai?”
“Đúng vậy, em không biết sao?” Y tá ngạc nhiên hỏi ngược lại. Cô cứ tưởng cô bé này bị người khác lừa gạt, mang thai ngoài ý muốn nên mới đau lòng đến mức ngất đi. Cũng tại cái gã đưa cô nhóc này tới vừa có động đất liền chạy mất dép, mất tăm luôn đến giờ, tám phần là muốn quất ngựa truy phong rồi.
“Mang thai? Tôi mang thai?” Mễ Uyển ôm bụng, không dám tin.
“Đúng vậy, đã hơn một tháng.”
“Không thể nào. Tụi tôi đâu thể có con được.” Yêu tộc càng mạnh càng khó có được đời sau, cả cô và Phàn Thần đều biết, huống chi là Kiến Mộc độc nhất vô nhị trong trời đất.
“Hắn nói thế mà em cũng tin được à, mấy cô gái trẻ bây giờ dễ bị lừa thật đất. Lúc tụi em làm chuyện đó có mang bao không?” Y tá hỏi thẳng.
Mễ Uyển lắc đầu, Phàn Thần không thể có con, họ mang thứ đó để làm gì.
“Bản thân em thì sao, có uống thuốc tránh thai không?” Y tá hỏi dồn.
Mễ Uyển tiếp tục lắc đầu. Đã Phàn Thần không thể có con, cô còn uống thứ đó để làm gì.
“Thế mắc gì không thể mang thai? Hắn nói không thể có con là không thể có con à?” Y tá mắng lớn: “Đàn ông đều là kẻ lừa đảo, chỉ biết thoả mãn chính mình.”
Y tá muốn mắng cho cô bé cái gì không biết này một trận, nhưng thấy sức khoẻ người ta đang như thế, đành cố nhịn.
Đọc đầy đủ truyện chữ Cô Là Chuyên Gia Bắt Yêu, truyện full Cô Là Chuyên Gia Bắt Yêu thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Cô Là Chuyên Gia Bắt Yêu