-------------
Thứ Hai. Một buổi sáng ảm đạm.
“Oo─ssu, chào buổi sángg!”
Tôi vẫn nhận được một lời chào đầy sức sống từ người ấy. Mái tóc màu xám tro quen thuộc… Hả?! Tóc cậu ấy… khác rồi!
“M-màu tóc đó…”
“Hehhee, thế nào? Đẹp đúng hông?”
“Ừm, đẹp, đẹp lắm!”
Đó là những lời xuất phát từ tận đáy lòng tôi. Màu xanh lục pha chút xanh lam trong suốt đến mức tôi vô thức muốn chạm vào. Tôi đưa tay ra, nhưng vội rụt lại ngay. Nguy hiểm, nguy hiểm quá. Tôi suýt nữa đã đối xử với nó như một tác phẩm nghệ thuật do chính mình vẽ ra vậy. Nhưng tôi thực sự thích màu này.
“Nó thật sự rất đẹp, Seika-san.”
Tôi nói, dời ánh mắt từ mái tóc trở lại khuôn mặt cậu ấy.
“Ah… ư… aa.”
“Nếu cậu gặp chuyện khi đi xe thì cũng nguy hiểm thật .”
“…Cậu đang lo cho tớ à?”
“Đương nhiên rồi.”
Chẳng ai muốn một người thân thiết với mọi người gặp tai nạn cả. Seika cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, bước ra khỏi bóng cột điện với nụ cười rạng rỡ.
“T-thôi nào, đi thôi. Hôm nay cùng nhau đi bộ nhé.”
“Haha.”
Seika đi trước tôi, cô nàng vừa đi cứ vừa nhún nhảy trên đường. Hôm nay cậu ấy có vẻ rất vui. Nhưng khi nghĩ đến chuyện cậu ấy đã đổi màu tóc vì cảm hứng từ mô hình của tôi, tôi cũng cảm thấy hạnh phúc theo.
----
<Góc nhìn của Seika>