Tôi sống ở Hàn Quốc, và quanh tôi lúc nào cũng bị lấp đầy bởi một nỗi buồn sâu sắc.

Khi bố mẹ tôi nói rằng cả nhà chúng tôi nên đi một chuyến đi chơi xa, bọn họ liền cùng nắm tay nhau xuống suối vàng.

Bọn họ đã cố mang tôi theo cùng, nhưng bản năng sinh tồn của tôi, một đứa trẻ 7 tuổi mạnh mẽ hơn của họ nhiều.

Tôi cứ thế trải qua những năm tiểu học, sơ trung và cao trung.

Tôi không nhập ngũ.

Vì cha mẹ tôi đã qua đời nên đây có thể coi là điều an ủi duy nhất.

Khi tôi đùa về nó với mấy thằng bạn rằng liệu bọn nó có ghen tị với tôi không, bọn nó đều gọi tôi là một thằng tâm thần rồi chúng tôi cùng cười phá lên.

Bạn phải được sinh ra ở đúng thời điểm.

Tôi chỉ nhận ra điều đó sau khi đã bước vào đời.

Và vào lúc đó, đó đã là quá muộn rồi.

Tôi được sỉnh ra quá muộn để có thể rong ruổi khắp năm châu.

Những cũng được sinh ra quá sớm để có thể điều khiển một con robot siêu khổng lồ.

Đó là ước mơ của tôi.

Một con robot khổng lồ.

Có lẽ đó là lý do.