"Con thực sự phải đi sao?"

"Đương nhiên rồi! Con sẽ học cùng trường với Yuri mà."

"Phiền phức quá đi..."

Tuổi của tôi: tám. Wahhhhhh.

Trời ạ! Quá đáng thật! Tại sao tôi lại phải học cộng trừ ở cái tuổi này chứ?!

'Thành thật mà nói, mình có thể dễ dàng đậu bài kiểm tra đánh giá trình độ tiểu học một cách dễ dàng.'

Cơ thể tôi là của một đứa trẻ tám tuổi, nhưng trí óc tôi lại mang kiến thức của một sinh viên tốt nghiệp đại học—một người tự xưng là "tinh anh", với GPA 4.1, từ một trường đại học quốc gia hẳn hoi.

Một "tinh anh" đã tận hưởng cuộc sống, tự trang trải sinh hoạt bằng việc làm thêm và đóng học phí bằng học bổng!

Khoản vay duy nhất tôi từng có là 10 triệu won từ quỹ học bổng để lo chi phí sinh hoạt, và tôi đã trả hết chỉ trong vòng sáu tháng sau khi đi làm. Một siêu tinh anh!

Vậy mà bây giờ, tôi lại phải đến trường để học những phép tính cơ bản.

Haizz...

"Chán quá... Muốn xỉu ngang luôn..."

Bốp!

"Áu!"

Một cú đánh nho nhỏ, ươn ướt đáp ngay lên đầu tôi—một cú "bánh mì kẹp nắm đấm" chính hiệu.

Chắc có lẽ lí do mà hộp sọ của tôi cứng cáp được như này là nhờ mẹ luyện cho suốt bao năm qua.

"Thật lòng mà nói... Yuna, con ghét đi học à?"

"Hmm."

Thực sự thì, tôi cũng chẳng rõ có đáng đi không nữa.

Dạo này, nếu một đứa trẻ học theo chương trình đánh giá trình độ, người ta sẽ nghĩ ngay rằng "Đứa nhỏ này đã làm gì sai sao?" hoặc "Có vấn đề gì mà nó không thể đến trường?" Nhưng đến khi tôi hai mươi mấy tuổi, đây chắc chắn sẽ là con đường tiết kiệm thời gian nhất.

Với thế hệ MZ cuồng tốc độ, hiệu suất và sự tiện lợi, kiểm tra đánh giá trình độ thậm chí còn được coi là ưu việt hơn cả tốt nghiệp bình thường.

Nhưng tôi có ghét đi học không á? Cũng không hẳn.

Chỉ là tôi thấy nó không cần thiết lắm và hơi phiền. Nhưng mà, có những trải nghiệm chỉ khi đến trường mới có được.

Và lại, với tư cách một học sinh "tái sinh"… Biết đâu lần này tôi sẽ có nhiều niềm vui hơn kiếp trước thì sao?

"Con không ghét đâu."

"Vậy sao? Mẹ muốn thấy Yuna có nhiều bạn bè và học tập thật tốt."

…?

'Khoan đã. Học tập?'

Nhắc đến học tập là nghĩ ngay đến… kiểm tra! Đúng rồi! Kiểm tra!

Kiếp trước, tôi vừa mong chờ vừa sợ hãi mỗi kỳ thi.

Nhưng bây giờ thì sao?

Với tư cách Han Yuna, một thiên tài bé bỏng đã làm chủ số học?!

"Mẹ ơi, hứa với con một chuyện nha!"

"Được rồi, chuyện gì nào?"

"Nếu con học thật giỏi và đứng nhất lớp, mẹ sẽ cho con một điều ước!"

Tuyệt vời!

Mỗi kỳ thi một điều ước! Một năm hai điều ước!

Tự nhiên tôi muốn đi học quá chừng.

Muốn nhảy chân sáo mà hát hò tung tăng tới trường lắm luôn… nhưng mẹ bắt tôi phải đi xe buýt trong ngày đầu tiên, để tránh bị chú ý quá mức.

Haizz. Xe buýt thì tiện đó, nhưng chạy thưa thớt quá chừng.

May mắn là khi tôi vừa đến trạm thì xe buýt cũng đã đến, thế là tôi đã có thể đến trường tiểu học một cách suôn sẻ.

Trường Tiểu học Ulleung.

Tên gì kỳ vậy trời? Nhưng mà nghĩ lại, đây là một trong số ít trường tiểu học trên đảo, nên cũng thuộc hàng có tiếng tăm đó chứ.

Dùng tên đảo thay vì tên vùng thì nghe có vẻ sang xịn hơn mấy trường khác.

Kiểu như, dù có là đại học danh giá nào đi nữa thì vẫn thua Đại học Quốc gia Seoul một bậc ấy.

Tôi bước xuống xe buýt, khoác cặp lên vai rồi tung tăng đi vào cổng trường. Ngôi trường đầu tiên trong kiếp này...

"Ồ."

Đúng kiểu trường tiểu học cổ điển luôn!

Không có những dãy nhà rực rỡ sắc màu như năm 2024, chỉ có tòa nhà chính và khu nhà phụ đơn giản, sơn trắng.

Một bức tượng của Đô đốc Yi Sun-sin—đặc trưng không thể thiếu ở mọi trường tiểu học Hàn Quốc.

Một sân chơi toàn sỏi và cát, có khung leo, cầu trượt, xà ngang, và hai khung thành bóng đá.

Nhưng mà rộng ghê.

Đây là tòa nhà lớn nhất tôi từng thấy kể từ khi trở thành Han Yuna, khiến tôi bất giác phải há miệng trầm trồ.

Bên trong, những học sinh lớp một khác cũng đang nắm tay bố mẹ, háo hức nhìn quanh.

Ban đầu, mẹ tôi hơi lo lắng.

"Yuna, mẹ đi cùng con nhé? Con có chắc là ổn không?"

Nhưng tôi là ai chứ?

Một chiến binh kỳ cựu, một học sinh lớp một có kinh nghiệm tái sinh đây!

Tôi phải chứng minh rằng mình không chỉ có thể sống sót, mà còn có thể chinh phục cả môi trường học đường đầy cạnh tranh này.

Tôi lôi lịch trình lễ nhập học ra khỏi túi và xem thử… Ừm, 10 giờ phải có mặt ở hội trường.

Theo bản đồ ở cổng trường, hội trường nằm ở tầng bốn.

Tôi leo cầu thang… À, đến rồi.

Ba tầng dưới có hành lang với lớp học, phòng giáo viên, nhà vệ sinh, v.v. Riêng tầng bốn chỉ có hành lang một bên, bên kia là nhà vệ sinh và phòng máy tính.

Phía còn lại có hai cánh cửa lớn, đoán là lối vào hội trường. Trước cửa có mấy giáo viên đang ngồi.

"Đây là hội trường ạ?"

"Ôi trời, đúng rồi con yêu~ Con tên gì thế? Bố mẹ con đâu?"

"Han Yuna! Hôm nay con đi một mình ạ!"

"...?"

Ấn tượng đầu tiên rất quan trọng mà, đúng không?

Lễ nhập học này chính là sân khấu để tôi thể hiện bản thân trước thầy cô và các bạn.

Hehehe. Tôi sẽ để lại một ấn tượng mà không một học sinh lớp một nào có thể bì kịp!

***

'…Hả?'

"Chào mọi người! Tớ là Han Yuna! Ai muốn làm bạn với tớ thì… ừm, chờ chút~ Cô ơi, cho con mượn phấn được không ạ?"

"Ừ, cứ lấy đi con."

Một đứa trẻ kỳ lạ xuất hiện tại buổi nhập học một mình.

Những đứa trẻ khác thì rụt rè, bỡ ngỡ, có chút hồi hộp xen lẫn háo hức khi nhìn quanh. Còn tôi, chỉ mỉm cười, nhìn đám nhóc đang căng thẳng kia bằng ánh mắt điềm tĩnh đầy tự tin.

Ngay từ lúc nhìn thấy con bé trước cửa hội trường, tôi đã lo lắng.

Mấy đứa trẻ khác đều có bố mẹ đi cùng, chỉ có Yuna là đến một mình.

Có chuyện gì không ổn với gia đình con bé sao?

Nhỡ con bé thấy tủi thân khi nhìn những đứa trẻ khác đi cùng bố mẹ thì sao?

Tôi sẽ gặp rắc rối ngay năm đầu tiên làm giáo viên chủ nhiệm ư?

Mang đầy lo lắng và bất an, tôi không thể rời mắt khỏi Yuna. Khác với những đứa trẻ khác, con bé rất bình tĩnh, xinh xắn, và cư xử vô cùng ngoan ngoãn.

Nhưng khi thấy Yuna vui vẻ, chẳng chút do dự bắt chuyện với cậu bé bên cạnh, rồi nhanh chóng kết bạn… tôi thở phào nhẹ nhõm.

Phù. Không phải trẻ hư rồi.

Con bé đi một mình ư? Bố mẹ hẳn phải rất tin tưởng mới để con bé tự đến đây.

Từng cử chỉ, lời nói, và vốn từ của con bé đều vượt xa lứa tuổi tám.

Những đứa trẻ khác rụt rè lí nhí nói tên mình, vừa nhìn tôi vừa liếc sang bạn bè xung quanh, rồi nhanh chóng chạy về chỗ ngồi.

Nhưng Yuna thì khác. Con bé cười rạng rỡ, đứng thẳng lưng, giới thiệu bằng chất giọng mạnh mẽ, phát âm tròn vành rõ chữ.

Ấn tượng trước cách con bé làm dịu bầu không khí ngượng ngập này, tôi khẽ gật đầu rồi đưa cho nó một viên phấn mới…

Rắc.

“?”

‘…Tiếng gì thế?’

“Nếu muốn làm bạn với tớ, thì ít nhất phải mạnh cỡ này! Hiểu chưa?!”

Mình đang thấy cái quái gì vậy?

Phấn có thể vỡ vụn chỉ bằng một cú bóp sao?

Cây phấn trắng trong bàn tay nhỏ nhắn của con bé tan thành bụi.

Không khí trong phòng bỗng chốc lạnh đi.

Hồi đại học, tôi từng thấy mấy cậu sinh viên bẻ đôi phấn vì chán, nhưng bóp nát thành bột thế này thì chưa từng.

“Hả? Sao mọi người không trả lời? Sao im re vậy? Nào nào, vỗ tay đi chứ~ Vỗ tay nào.”

Nấc!

“M-Mẹ ơi…”

‘À.’

Giờ tôi đã hiểu vì sao Yuna lại đến lễ khai giảng một mình.

Bố mẹ con bé tin tưởng nó.

‘Tin rằng chẳng ai dám động vào con bé.’

Thậm chí với tư cách người lớn, tôi cũng chẳng muốn đối đầu với nó.

Con bé vẫn cười tươi, giọng nói vui vẻ, nhưng tôi không tài nào gạt bỏ được cảm giác có một sức mạnh vô hình ẩn trong từ cuối cùng kia: “Vỗ tay.”

“Y-Yuna? Các bạn sợ rồi đấy, con không nên làm vậy đâu nhé~?”

“?? Hả? Thật á? Nhưng mà… nếu yếu quá, con chỉ chọt nhẹ một cái cũng có thể tiễn mấy bạn ấy vào viện mất…”

Yuna, con đang nói cái gì thế?

Mồ hôi lạnh túa ra trước những lời khó hiểu của con bé. Tôi đành cố gắng dỗ con bé ngồi xuống. Cậu nhóc ngồi cạnh thì run cầm cập, cứ liếc con bé đầy lo lắng.

Tiêu rồi, mới ngày đầu tiên thôi mà!

“Hả? Sao cậu run vậy~? Cậu bị cảm à? Trông cậu nhợt nhạt quá.”

“Kh-Không… T-Tớ không sao…”

Có nên can thiệp không đây?

Jeongwoo, cậu nhóc ngồi cạnh Yuna, mặt tái mét. Mới tám tuổi mà đã thấm thía bài học về việc sợ kẻ mạnh hơn mình.

Yuna vòng tay qua vai Jeongwoo, ghé sát lại, đặt mu bàn tay lên trán cậu bé, trông vô cùng lo lắng. Rồi con bé còn lấy khăn tay ra lau mồ hôi cho cậu nữa.

“Tên cậu là… Jeongwoo, đúng không? Jeongwoo, bạn Yuna này ghét nhất là mấy đứa nói dối đấy! Mau nói thật xem, cậu bị sao nào!”

Yuna, sau câu đó thì ai dám nói thật nữa chứ?

Nói thế với một đứa trẻ đang sợ chết khiếp…

“C-Cậu đáng sợ quá! Đừng lại gần tớ! Hu hu hu!”

Tiêu rồi.

Mới ngày đầu tiên thôi.

Lần đầu tiên tôi làm giáo viên chủ nhiệm… mà lại cảm giác như có chuyện gì đó rất không ổn.