Bệnh viện mà tôi đang nằm là một trong những bệnh viện lớn nhất tỉnh. Dù là về trang thiết bị, nhân lực hay chất lượng bác sĩ, nơi này đều thuộc hàng cao cấp nhất trong tỉnh. Tại sao tôi lại biết rõ như vậy ư? Vì có một sự kiện liên quan đến Sano, cậu ta từng bị thương và được đưa đến chính bệnh viện này.
Sân trong của bệnh viện cũng khá rộng. Có cả McDonald's và cửa hàng tiện lợi, nên những bệnh nhân rảnh rỗi thường tụ tập tại đó.
Vì tôi không thích ở nơi đông người, nên đã đến khu vườn phía sau bệnh viện để ngắm hoa. Những bông hoa trong vườn đang bắt đầu nở rộ, như thể báo hiệu mùa xuân đã đến. Chúng dường như đang thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng có thể ngẩng đầu lên sau cái mùa đông lạnh lẽo.
Tôi nhìn ngắm khung cảnh bên ngoài khi được đẩy đi trên xe lăn. Cuối cùng tôi cũng được cho phép ra ngoài, và cảm nhận rõ ràng không khí của thế giới bên ngoài sau một thời gian dài.
Người đang đẩy xe lăn cho tôi là Kitagawa Reine, một trong tứ đại mỹ nhân và cũng là một trong những nữ chính của (LoD).
"Khung cảnh đẹp thật… Không ngờ mùa xuân cũng đã đến rồi nhỉ."
"Ừm, đúng vậy… Mới trước đây thôi, tớ còn bận rộn với kỳ thi đại học, nên chẳng có thời gian để ngắm nhìn phong cảnh nữa."
"Ừm."
Nói là kỳ thi thì chỉ đúng một nửa. Thực ra mỗi ngày tôi chỉ học khoảng một tiếng cũng nhờ có ký ức từ kiếp trước mà.
Dù là thế, việc tôi không thể bình tĩnh là sự thật. Bởi vì tôi đã biết trước ngày mình sẽ chết, nên luôn sống trong vội vã.
Khung cảnh bình dị này, đối với tôi bây giờ, lại khiến tôi cảm động. Có lẽ nhờ việc suýt chết, tôi mới có thể cảm nhận sâu sắc hơn về sự sống.
Tôi liếc nhìn Reine phía sau.
"Có chuyện gì sao?"
"Không… không có gì cả…"
Cô ấy vẫn đẹp đến không tưởng...
Mái tóc dài màu bạc óng mượt được buộc thành hai bên. Đôi mắt xanh thẳm như bị đóng băng vĩnh viễn. Từ Reine tỏa ra cảm giác lạnh lẽo khiến cậu dường như bị bỏ lại giữa mùa xuân đang đến gần.
Nhưng hình ảnh đó không sai. Mọi thứ ở cậu đều sắc lạnh như băng. Cậu ấy thường hành động một mình và hay đọc sách ở bàn gần cửa sổ. Vì thế, học sinh trong trường gọi cậu là nữ tiểu thư cô độc.
Và người đã làm tan chảy trái tim của nữ tiểu thư băng giá ấy không ai khác chính là nhân vật chính — Sano Yuto. Đúng là nhân vật chính có khác nhỉ (giọng mỉa mai).
Rồi Reine nở một nụ cười đắc thắng với tôi.
"Cậu đang say mê ngắm tôi đúng không?"
"K-không, không có chuyện đó đâu."
Vì không muốn thừa nhận rằng tôi bị mê hoặc, nên tôi đã phản bác lại.
"Tớ chỉ thấy cây sơn thù du sau lưng cậu đẹp thôi mà." [note78018]
"Cậu dối tệ quá đó. Tôi thích những chàng trai thành thật hơn đấy?"
"……Tớ đã say mê cậu đến chết đi được…"
Bị câu thích dụ mất tiêu rồi.
Đúng là con trai thật đơn giản.
"Tất nhiên rồi. Vì tôi rất xinh đẹp mà."
Cậu ấy bắt đầu tự khen vẻ ngoài của mình đầy tự tin. Mà thực ra thì cũng đúng, nên tôi chẳng phản bác gì.
Và từ đây, màn chửi bới của cậu bắt đầu.
"Dù gì bản chất súc vật của con đực thường như vậy nên đành chịu thôi…"
Tới rồi! Tới rồi đây!
Màn chửi đậm chất Reine sắp bắt đầu!
Dù được gọi là nữ tiểu thư cô độc, Reine thật ra chỉ là kiểu người vụng về trong giao tiếp. Tính cách này khiến cậu ấy không có bạn bè. Đặc biệt là đối với nam giới, cậu ấy luôn tạo một bức tường ngăn cách rõ ràng.
Lần đầu tôi chơi game, tôi đã nghĩ gì mà nhìn khó ưa dữ vậy, nhưng lý do là do hoàn cảnh xung quanh.
Những lời chửi mắng của Reine thực chất là cách để che giấu nỗi sợ con người. Nhưng khi chỉ số thiện cảm tăng lên, cậu ấy dần trở nên thành thật hơn. Quá trình đó mới là điều tuyệt vời.
Vì tôi biết được nội tâm của Reine, nên những lời chửi mắng đó với tôi chẳng khác gì một phần thưởng. Nó khiến tôi nhớ về thời kỳ mà độ thiện cảm của cậu ấy vẫn còn thấp, khiến tôi cảm thấy xúc động.
Tuy nhiên, lần này cậu ấy lại không nói tiếp.
"Reine?"
Khi tôi quay lại nhìn, một giọt nước nhỏ lướt qua má tôi.
"Xin lỗi cậu…"
"Hả?"
Lời xin lỗi từ Reine là một sự kiện hiếm hoi trong (LoD). Nó chỉ xảy ra khi mọi người đã đẩy chỉ số thiện cảm lên mức cực cao. Nhưng chuyện đó bây giờ không quan trọng.
Reine có vẻ rất lạ.
"T-tại sao cậu lại xin lỗi thế?"
Cô ấy mở miệng, không chút biểu cảm.
"Tôi thật là một người con gái tồi tệ mà..."
Và bắt đầu kể lể.
"Dám buông lời sỉ nhục người đã cứu mạng mình… Thật kinh khủng. Xin lỗi cậu."
"Này, Reine?"
"Tôi thật tồi tệ. Đến mức ngay cả người đã cứu mạng mình, tôi cũng chẳng thể đối xử tử tế. Loại rác rưởi như tôi không xứng ở bên cạnh cậu, người tốt bụng nhất thế gian..."
"Này!"
"Nên tôi sẽ biến mất khỏi cuộc đời cậu. Nếu được, tôi muốn cậu giết tôi... nhưng tôi không thể làm phiền cậu đến thế được, thế nên tôi sẽ chết ở nơi không ai biết đến… Rừng Aokigahara nghe có vẻ hợp với một kẻ tồi tệ như tôi…" [note78023]
Nói rồi, Reine che mặt và bật khóc.
Khoan, khoan đã! Giết là sao cơ chứ!? Đừng nghĩ nặng nề như vậy chứ!?
Cả Satsuki lẫn Reine đều dễ dàng rơi vào tuyệt vọng quá mức! Nếu cứ thế này, họ sẽ thực sự chết mất, nên tôi quyết định phải dốc toàn lực để cứu họ.
Tôi cố gắng cử động tay trái, quay xe lăn lại.
"Cậu không cần phải bận tâm gì hết. Tớ biết Reine rất tốt bụng mà."
"…Một người luôn nói ra những lời cay nghiệt theo bản năng thì sao có thể gọi là người tốt được… Đừng có dỗ tôi nữa."
Ôi trời ơi… Trường hợp này nặng nề thật.
Nói gì sai có thể khiến Reine tổn thương thêm. Tôi buộc phải đánh liều. Sẽ chơi chiêu một chút.
"Không phải là dỗ đâu mà. Tớ nghĩ cậu nói những lời mạnh mẽ là do chấn thương tâm lý trong các mối quan hệ, đặc biệt là do sợ đàn ông, đúng không?"
"Hả…, ừm… đúng vậy."
Phản ứng hoảng loạn rõ ràng. Mà cũng đúng, chắc chẳng ai từng nói như vậy với cậu ấy cả.
Vì thế, cậu ấy luôn giữ khoảng cách với mọi người.
Thực ra, mẹ của Reine là người mẹ đơn thân, nhưng luôn thay người tình như thay áo, một con đàn bà khốn nạn. Reine luôn thường xuyên bị bạo lực ở nhà. Với ngoại hình xinh đẹp, cậu còn bị những gã đàn ông đáng lẽ ra đã thích mẹ cậu, nhắm tới. Thế là cậu ấy bị ám ảnh, dẫn tới chứng sợ đàn ông.
Thậm chí, khi mẹ Reine biết cậu ấy có người mà mẹ cô đã yêu, thích cậu, xong mẹ cậu đánh cậu ấy thậm tệ vì ghen tuông.
Vì vậy, cậu ấy kém trong giao tiếp, luôn cố gắng để đẩy người khác ra xa. Nhưng chẳng ai nghĩ những hành vi đó là do chấn thương tâm lý cả.
"Vậy thì không cần lo lắng gì cả đâu. Tớ hiểu cảm xúc của cậu mà."
"N-nhưng… Tôi thực sự rất tồi tệ đấy…"
"Reine."
Tôi chen lời để ngăn cậu ấy nói tiếp.
"Tớ hiểu cảm xúc của cậu. Đừng bắt tớ phải lặp lại nhiều lần."
Việc Reine nói mạnh mẽ là do đề phòng người khác và cũng vì xấu hổ.
Khi thân với nhân vật chính Sano, mỗi khi được khen, cậu ấy sẽ dùng lời lẽ nặng nề để che giấu cảm xúc. Tôi từng chơi game và rất thích những khoảnh khắc ấy.
Lần này chắc là vì tôi ngắm cậu ấy. Dù là nhân vật được yêu thích, ai cũng sẽ thấy vui khi được khen. Dù có là lời khen từ một nhân vật phụ đi nữa.
Rồi Reine quỳ xuống, cầm lấy tay phải tôi, ngước lên như một chú mèo con bị bỏ rơi, nước mắt lưng tròng.
"Xin lỗi. Tôi sẽ dần sửa tính cách này mà, nên đừng bỏ rơi tôi. Đừng ghét tôi nha…"
"Tớ không hề ghét cậu đâu. Mà thật ra, Reine với tính cách của cậu vẫn rất cuốn hút, nên cậu cũng không cần phải thay đổi đâu."
Nghe tôi nói vậy, cậu ấy ngẩn người trong giây lát, rồi gục mặt vào đầu gối tôi.
"Người duy nhất nói vậy chỉ có cậu thôi, Satoshi-sama. Cảm ơn cậu nhiều lắm…"
"Ừm…"
Chân tôi vẫn còn đau lắm, nhưng nếu tôi rên rỉ lúc này thì cậu ấy lại rơi vào tuyệt vọng mất. Tôi cố gắng chịu đựng. Cả cái cách gọi "Satoshi-sama" nữa…
Rồi dần dần, mọi người bắt đầu tụ tập lại. Sức sống của hoa có lẽ đã tiếp thêm tinh thần cho những người bệnh đang đấu tranh từng ngày.
Nhưng ánh mắt mà họ dành cho chúng tôi lại ấm áp quá mức, khiến tôi cảm thấy không thoải mái.
Tôi định gọi Reine dậy thì
"Này, tôi có một điều muốn nhờ…"
"Gì vậy?"
Giọng nói ấy phát ra từ… đâu vậy?
Cô ấy vẫn đang nằm trong lòng tôi mà hỏi như vậy.