Sau khi Shuna rời đi, tôi định chơi tiếp thì phát hiện toàn bộ dữ liệu đã quay trở về trạng thái ban đầu. Có vẻ game cổ không có chức năng tự động lưu. Quãng thời gian tôi đã cố gắng cùng với Shuna đều đổ sông đổ bể.

Tôi cố gắng tự an ủi rằng, sự trống rỗng này cũng là một phần thú vị của game cổ điển... và cảm giác cũng khá hơn, hoặc ít nhất là tôi nghĩ vậy.

Mà nói cho cùng thì tôi đang nằm viện mà. Chuyện nhỏ như thế này chẳng đáng là gì cả. Ngược lại, có khi lại được giết thời gian thêm một chút cũng nên.

Lạc quan là điều quan trọng. Chẳng mấy chốc sẽ được xuất viện rồi, phải cố gắng lên chứ.

“Dù sao thì, cu Sano đúng là bị ghét ác thật.”

Tự làm tự chịu thôi, tôi chẳng thấy thương hại gì.

Đáng đời mẹ nhà nó.

Tôi đã nỗ lực đến mức chết đi sống lại chỉ để giúp cậu ta và giúp các nữ chính đến được cái kết hạnh phúc.

Nếu chỉ cần dùng tiền là có thể giải quyết thì đúng là quá dễ dãi. Việc tôi phải giả làm Sano để đạt được kết quả, hay hỗ trợ nữ chính từ phía sau rồi để công trạng dồn hết vào cho cậu ta, đều là những chuyện khiến tôi cảm thấy khó chịu nhất luôn đấy. Vì dù có làm gì thì cũng chỉ được tính là thành quả của Sano, còn phần thưởng của tôi chỉ là... cơ hội sống sót.

Tôi đã bao lần bị nuốt chửng bởi cảm giác trống rỗng…

Tôi cố tự thuyết phục mình rằng nụ cười của các nữ chính chính là phần thưởng, nhưng sau cái BE này thì tôi đã oán hận nó suốt cuộc đời này.

Mọi chuyện thật sự rất gian nan. Điều khó khăn nhất chính là lực cưỡng chế của thế giới. Nếu kịch bản của (LoD) bị lệch quá nhiều, tôi sẽ bị ngăn cản bởi cái của nợ đấy, không thể nào hành động tự do được, thực sự rất khó chịu luôn đấy.

“Nếu không có cái đó thì đã khỏe mẹ rồi…”

“Cái đó là cái gì vậy?”

“À, là lực của thế gi— hả!? Cậu ở đây từ bao giờ vậy!?”

Ngay bên cạnh tôi là một gương mặt xinh đẹp như tượng tạc khiến tôi bật lùi ra sau.

“Fufu, tớ mới vào thôi. Vì thấy cậu đang suy nghĩ nên tớ đã nhón chân để không tạo tiếng động giúp không làm phiền cậu ấy mà.”

“Làm ơn cậu đừng làm thế nữa… tim tớ không chịu nổi đâu đó. Bình thường gọi tớ một tiếng là được rồi mà.”

“Oke, tớ sẽ làm vậy, Satoshi-sama.”

“…Làm ơn, cứ gọi bình thường thôi. Được tiểu thư nhà Shinonome gọi bằng sama thì tớ thấy không ổn lắm đâu.”

“Fufu, vậy thì tớ sẽ gọi cậu là Satoshi-san nhé.”

Cậu ấy mỉm cười, đưa tay che miệng một cách đầy thú vị. Không chỉ Satsuki, Reine, và Shuna, mà cả cậu ấy nữa, tại sao ai cũng gọi tôi là Satoshi-sama thế? Đúng là tôi đã cứu mạng họ thật. Nhưng cách gọi đó vẫn hơi quá rồi.

Dù là ân nhân cứu mạng, thì cũng không cần phải khách sáo đến vậy.

Mà thực ra, cô gái này mới là người nên được tôi gọi bằng sama mới đúng. Địa vị giữa hai bên chênh lệch quá rõ ràng. Tôi không xứng đáng được gọi như vậy.

“Cậu cũng hãy gọi tớ là Shino nhé. Giữa chúng ta đâu cần giữ khoảng cách như vậy đâu.”

“À, xin lỗi cậu. Shino.”

Chúng tôi là mối quan hệ kiểu gì vậy chứ…

Qua ba người trước, tôi đã rút được kinh nghiệm, tuyệt đối không gọi tên họ của họ. Nếu các cậu ấy muốn tôi gọi bằng tên riêng thì tôi nên làm thế. Đó là điều tôi đã học được.

Shinonome Shino,nữ chính cuối cùng trong (LoD)

Một mỹ nhân thanh thuần với mái tóc đen huyền bí như bầu trời đêm. Không chỉ đứng đầu khối về học lực ở trường tôi, mà còn thuộc top đầu toàn quốc. Văn võ song toàn, việc gì cũng giỏi. Cụm từ “Yamato Nadeshiko” như thể sinh ra chỉ để dành cho cậu ấy.

Là tiểu thư của tập đoàn Shinonome, cậu là người trái ngược đối với Shuna, một nữ sinh nghèo học giỏi, và thường bị so sánh.

Tôi thích cả hai nên không thể chọn bên nào cả.

“Vậy cậu đang suy nghĩ gì thế?”

“À, ừm thì…”

Tôi không thể nói về lực cưỡng chế của thế giới được.

“Nghĩ về tiền ấy mà. Tớ nghĩ công ty hiện đang đầu tư sẽ chững lại, nên đang cân nhắc chuyển sang công ty khác.”

Nói dối tệ quá đi, nói chuyện đánh lạc hướng kém quá đi mất.

Cậu ấy chắc chỉ ồ một tiếng là xong chuyện. Dù sao cũng đâu phải chuyện để nói với một nữ sinh cao trung.

Bình thường là vậy.

Nhưng Shino không giống mấy cô gái tầm thường khác.

“Vậy thì, cậu nghĩ sao về Hoshinet? Đó là một công ty mới nổi chuyên về dịch vụ phái cử nhân sự, một mô hình kinh doanh khá mới mẻ và đang phát triển rất nhanh. Theo các nhà phân tích tài chính, doanh thu sẽ tăng gấp đôi, thậm chí gấp ba trong vòng một năm tới.”

Cô nói thế à…

“Không được, Hoshinet thì không được. Tớ không nghĩ nó sẽ phát triển như hiện tại đâu.”

“Tại sao vậy? Mô hình dịch vụ phái cử là điều mới lạ, hẳn sẽ rất hấp dẫn với các nhà đầu tư chứ?”

“Có vài lý do, nhưng quan trọng nhất là, mô hình dịch vụ nhân sự rất dễ bị sao chép. Nếu một công ty lớn, ví dụ như tập đoàn Shinonome, sao chép toàn bộ mô hình này, thì Hoshinet sẽ nhanh chóng bị nuốt chửng luôn đó.”

Liệu nói vậy có thuyết phục không nhỉ?

“Fufu, đúng là ánh mắt sắc bén ghê. Tuyệt vời.”

Cậu ấy nói vậy và vỗ tay một cách vui vẻ.

Nói hay quá nhỉ. Trong khi rõ ràng là đang thử tôi.

Đó là chiêu quen thuộc của các tập đoàn lớn. Khi có mô hình kinh doanh hay sản phẩm tốt, họ sẽ rót vốn ồ ạt để tạo ra sản phẩm tương tự. Tôi không cho rằng đó là trò bẩn, nhưng đối với các doanh nghiệp nhỏ thì đúng là một thảm họa.

“Như cậu đã đoán, tập đoàn Shinonome tụi tớ đang có kế hoạch thành lập một công ty với mô hình giống hệt như Hoshinet. Vốn và nhân sự hoàn toàn vượt xa về mọi mặt.”

“Độc ác quá đấy!… Nhưng mà cũng đúng, lỗi là ở bên bị bắt chước cơ.”

“Đúng rồi. Trong xã hội, kẻ yếu hay sơ hở đều sẽ bị ăn tươi nuốt sống. Thể hiện điểm yếu và điểm tốt chính là thiệt thòi.”

hoặc ít nhất thì… tôi đã nghĩ là như vậy.

Nhưng điểm số mà tôi nhận được lại tệ hại thảm hại. Thậm chí có những câu tôi làm đúng vẫn bị chấm sai và trừ điểm hàng loạt. Dù tôi có khiếu nại bao nhiêu lần, câu trả lời vẫn là sai. Hỏi ai cũng bảo tôi làm sai, nhưng cùng một câu đó, bạn ngồi bên cạnh tôi lại được chấm đúng.

Ban đầu tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng không mất nhiều thời gian để nhận ra đây chính là sự can thiệp từ (LoD) Theo cốt truyện, Shino là thiên tài luôn đứng đầu cho đến khi cậu ấy yêu Sano. Việc tôi phá vỡ điều đó khiến thế giới can thiệp để sửa chữa.

Kiểu như 1+1=2, mà vẫn bị chấm sai, cảm giác như kiểu như Nobita bị cho trứng ngỗng ấy.

Trải nghiệm thực tế thì cực kỳ khó chịu luôn đấy. Tôi đã cố chen chân vào thể thao hay các kỳ thi thử để phá đi cái cốt truyện này, nhưng lần nào cũng bị lực cưỡng chế cản trở.

Tôi định giành hạng nhất trong cuộc thi chạy 50m thì bị té này. Khi định lấy điểm cao trong bài kiểm tra mô phỏng thì lại bị trứng ngỗng vì… quên ghi tên.

Lúc đó tôi đã hiểu ra thân phận của mình. Dù có cố đến mấy thì, nhân vật phụ vẫn chỉ là nhân vật phụ mà thôi. Cốt truyện là tuyệt đối, tôi chỉ có thể đi theo nó.

Vì lẽ đó, tôi mới chấp nhận hi sinh bản thân để cứu các nữ chính.

“Với trí tuệ đó, Satoshi-san nên cống hiến cho tập đoàn Shinonome thì tốt biết bao.”

“Xin cậu đừng nói vậy…”

Chuyện vừa rồi về Hoshinet, thực ra tôi dùng kiến thức từ kiếp trước. Thế giới này gần như giống hệt với thế giới thật mà tôi từng sống, nhưng thời điểm lại ở quá khứ. Tất nhiên, không phải mọi thứ đều trùng khớp, nhưng đa số thì giống.

Tôi đã biết kết cục của Hoshinet từ thế giới trước. Kết hợp với kiến thức học được ở thế giới này, tôi chỉ cần tạo ra một lập luận hợp lý là được.

Nhân tiện, lý do tôi rành về chứng khoán và ngoại hối là nhờ kiếp trước. Là một NEET vô dụng, tôi luôn cảm thấy có lỗi với gia đình, nên từng tìm cách đổi đời. Và đó chính là đầu tư.

Tôi đã học hành nghiêm túc để biến chút tiền vốn cuối cùng thành tài sản lớn. Kết quả là mất trắng tay tất cả và chỉ còn lại cảm giác tội lỗi.

Vì thế, nếu sống qua được số tuổi mà tôi đã chết ở kiếp trước, tôi sẽ trở nên vô dụng. Nên tôi định tranh thủ kiếm tiền càng sớm càng tốt. Vậy mà, vì cái thằng l*n Sano kia, giờ thì tôi gần như chẳng còn đồng nào…

Sắp tới tôi sẽ không thể gian lận nữa, và điều đó thật sự rất nguy hiểm.

“Tớ thật sự… rất mừng vì Satoshi-san đã không chết…”

“Ể?”

Khi tôi đang lo cho tương lai của mình, Shino đột nhiên nhào vào lòng tôi. Giọng cô ấy vang lên nghẹn ngào.