Khi bọn họ về đến nhà, thấy Trần Bưu mặc một bộ đồ đen đang ngồi chờ ngoài cửa. Cái người tên Trần Bưu này mặc dù đã cải tà quy chính, nhưng vẫn không thay đổi bản chất lạnh lẽo của mình. Anh ta cứ thích mặc đồ đen, xa xa nhìn lại, vẫn uy phong lẫm liệt, dễ dàng mang người ta ra hù chết. Có lẽ người hơi nhát gan sẽ chẳng dám đến gần anh ta đâu.
"Anh Bưu, anh đã đến rồi." Tần Phong đi xuống xe, nhiệt tình chào hỏi Trần Bưu.
"Ừ. Lão đại đã tiễn anh Đường đi rồi sao?" Trần Bưu ngồi thẳng lên, quan tâm hỏi.
"Đúng, Đường Chá mới vừa đi." Tần Phong cười bước vào trong, rồi nói với Trần Bưu. "Anh Bưu, anh vào đi."
"Tổng giám đốc Trần, hôm nay sao rảnh rỗi đến nhà tôi chơi vậy?" Lâm Vũ Mặc đi tới bên cạnh Trần Bưu, cười chào hỏi anh ta.
"Đương nhiên là tới xin lão đại rời núi rồi." Trần Bưu nói thẳng vào vấn đề.
"Vì sao anh vẫn chưa chịu buông tha chuyện đó?" Lâm Vũ Mặc khẽ cười lắc đầu một cái. Nếu Tiểu Phong Nhi của anh muốn làm tổng giám đốc, anh sẽ giao cả tập đoàn Lâm thị cho cô quản lí luôn. Làm sao cô có thể đáp ứng Trần Bưu đây?
"Không buông tha. Tôi sẽ làm cho lão đại phải gật đầu." Trần Bưu kiên trì nói.
"Hai người còn chưa chịu vào nhà sao?" Tần Phong đứng ở trong phòng khách quát. Hai người đàn ông thấy thế vội vàng bước vào trong.
Vào phòng, Trần Bưu liền không buông tha mà nói với Tần Phong: "Lão đại, bây giờ đã không còn chuyện gì nữa rồi, sao em không về tiếp quản tập đoàn?"
"Ai nói Tiểu Phong Nhi không có chuyện gì, cô ấy đang chờ ngày làm cô dâu của tôi! Hiện tại không đếm xỉa tới anh!" Lâm Vũ Mặc ôm chặt lấy Tần Phong, cuồng ngạo nói với Trần Bưu.
"Tôi không có nói chuyện với anh!" Trần Bưu không vui trợn mắt nhìn Lâm Vũ Mặc một cái, lại tiếp tục nói với Tần Phong. "Lão đại, hơn nửa năm rồi, vì em quá nhiều việc cần giải quyết nên anh không tiện đề cập đến vấn đề này. Hiện tại em đã rảnh rỗi, thôi thì về quản lí tập đoàn Thanh Phong đi."
"Anh Bưu, em tài hèn sức mọn, chẳng thể nào làm tổng giám đốc được. Em nghĩ hay anh cứ duy trì nó đi." Tần Phong cười tươi, nói ra suy nghĩ của mình.
"Như thế sao được?" Lâm Vũ Mặc nhướn mày với Trần Bưu. "Tôi đã nói Tiểu Phong Nhi sẽ không đồng ý mà, anh cứ mãi không tin. Lại nói, nếu cô ấy muốn làm tổng giám đốc, lại phải làm tổng giám đốc công ti của anh sao? Chỉ cần cô ấy nguyện ý, tôi sẽ giao cả tập đoàn Lâm thị cho cô ấy luôn."
"Lâm Vũ Mặc, lão đại chưa đồng ý lời cầu hôn của anh, anh đừng quá kiêu ngạo!" Trần Bưu chọt vào xương sườn của Lâm Vũ Mặc.
Lâm Vũ Mặc nghe đến lời kia, sắc mặt lúng túng nói: "Tiểu Phong Nhi sẽ trở thành vợ của tôi, chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi."
Lâm Vũ Mặc nịnh hót nhìn về phía Tần Phong, cười lấy lòng.
"Người nào đồng ý làm vợ anh?" Tần Phong cười hỏi ngược lại. Mặc dù Lâm Vũ Mặc đã cầu hôn cô vô số lần, nhưng cô còn chưa đồng ý kia mà.
Trần Bưu nghe lời nói của Tần Phong, hả hê nhìn về phía Lâm Vũ Mặc đang nhíu mày.
"Anh Trần, hiện tại vợ chồng tôi có chuyện rất quan trọng cần phải xử lí, anh có thể tránh mặt đi một chút không?" Lâm Vũ Mặc bất mãn nhìn chằm chằm Trần Bưu, lên tiếng tiễn khách.
"Ha ha ha!" Trần Bưu đứng lên, nói với Tần Phong. "Lão đại, anh về trước. Lời anh đề nghị, em nên suy nghĩ nhé."
"Được." Tần Phong gật đầu cười. Làm tổng giám đốc là phải tuyệt tình, cô thật có bản lĩnh kia sao?
Sau khi tiễn Trần Bưu đi, Tần Phong không để ý đến Lâm Vũ Mặc, liền đi lên cầu thang. Lâm Vũ Mặc lo lắng đuổi theo, ôm lấy Tần Phong từ phía sau. Bàn tay của anh ôm chặt lấy hông của Tần Phong, nói với cô: "Tiểu Phong Nhi, em đồng ý với anh đi, gả cho anh, làm vợ của anh."
"Em không đồng ý! Ngoài anh ra còn rất nhiều người đàn ông tốt, sao em nhất định phải làm vợ anh?" Tần Phong lắc đầu mà nói.
Lâm Vũ Mặc bất mãn kháng nghị: "Tiểu Phong Nhi, em phải làm vợ của anh, em chỉ được làm vợ của anh mà thôi."
Đôi mắt Tần Phong trở nên sáng rực, dí dỏm cười: "Làm vợ của anh thì có gì tốt? Lại cứ phải xem sắc mặt của anh, còn tùy tiện để cho anh bắt nạt, em không thèm."
Đọc đầy đủ truyện chữ Cô Vợ Bỏ Trốn 15 Tuổi, truyện full Cô Vợ Bỏ Trốn 15 Tuổi thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Cô Vợ Bỏ Trốn 15 Tuổi