Trên đường, Bạch An Nhiên liên tục quay đầu quan sát cô phù thủy tóc đỏ đó.

Nỗi nghi hoặc trong lòng vẫn chưa được giải đáp, khiến cô cảm thấy ngứa ngáy khó chịu.

Nhận thấy Bạch An Nhiên luôn giữ thái độ cảnh giác với Omira, Thẩm Liên lên tiếng giải thích.

"Yên tâm đi, chị đã mua chuộc cô ấy rồi, giờ cô ấy là người bên phía chúng ta."

"Chào bạn, tôi tên là Omira, là đối tác của Thẩm Liên." Omira vẫy tay chào Bạch An Nhiên.

"Thêm nữa, cô phù thủy tóc vàng tên là Nguyễn Thư Liễu này là một trong những ứng viên cho vị trí hoàng hậu. Trước đây cô ấy đã ký sinh ảnh quỷ vào người thường, mặc dù... điều đó mang lại cho chúng ta một số lợi ích về ngọc thạch, nhưng đồng thời cũng gây rắc rối cho một số người vô tội."

"Gì cơ? Cô ta cũng là ứng viên hoàng hậu?"

Nguyễn Thư Liễu nhìn Bạch An Nhiên với vẻ nghi ngờ: "Cô cũng vậy sao?"

Bạch An Nhiên nhận ra mình nói hớ, vội vàng im lặng.

"Hiện tại, cấp bậc của Nguyễn Thư Liễu cao hơn em một chút, cô ấy có thể tự do điều khiển ảnh quỷ, tất nhiên, với điều kiện là những ảnh quỷ có cấp thấp hơn cô ấy."

"Ồ."

Cảm thấy Thẩm Liên bỗng nhiên giống như một phù thủy kỳ cựu, cái gì cũng hiểu.

"An Nhiên, nếu sau này em cũng phát triển đến cấp bậc của Nguyễn Thư Liễu, em cũng có thể tự do điều khiển Ảnh quỷ, chọn ký sinh vào người nào, em sẽ làm gì? Sẽ dùng cách đó để thu thập ngọc thạch? Hay nói chung là, lấy danh nghĩa cứu rỗi để mang lại cảm giác hạnh phúc cho những người thiếu vắng cảm xúc tương ứng?"

"......"

Bỗng nhiên bị hỏi vậy, Bạch An Nhiên có phần chưa kịp phản ứng.

Hơn nữa, Thẩm Liên lại gọi cô là An Nhiên.

Mỗi lần nghe Thẩm Liên gọi như vậy, Bạch An Nhiên đều có cảm giác thân quen như xuyên không về quá khứ.

"Em có thể chưa trả lời trước, dù sao hiện tại những gì em chứng kiến vẫn chưa đủ nhiều."

"Đương nhiên là lấy danh nghĩa cứu rỗi để mang hạnh phúc cho người khác." Nguyễn Thư Liễu vẫn kiên định như trước nói.

Dù Thẩm Liên cho cô tiền, nhưng điều đó không có nghĩa suy nghĩ của cô sẽ thay đổi vì tiền.

Trả lời xong, cô lại lẩm bẩm: "Phù thủy có sức mạnh này mà không đi cứu thế nhân mà đi cướp đoạt sao? Tôi không muốn trở thành kiểu phù thủy như vậy."

"Nếu phù thủy không can thiệp vào ý chí của ảnh quỷ, thì ảnh quỷ sẽ tự chọn những người có cảm xúc ngày càng cực đoan, khiến người lười biếng càng lười hơn, người tham ăn càng tham hơn, người kiêu căng càng kiêu căng. Nói tóm lại, họ và ảnh quỷ đồng hành song hướng, trước khi bị ảnh quỷ ký sinh đã có suy nghĩ cực đoan."

"Hừ, đó chỉ là lời biện minh để hợp thức hóa việc cướp đoạt của phù thủy mà thôi."

"Đúng vậy, tôi chưa bao giờ phủ nhận sự bất công trong đó."

Thẩm Liên chấp nhận lời chỉ trích của Nguyễn Thư Liễu về mình.

Về bản chất, phù thủy dùng việc cướp đoạt ước muốn của người khác để thực hiện ước muốn của bản thân.

Thu thập đủ nhiều ngọc thạch, cướp đoạt đủ nhiều cảm xúc của con người.

Sau đó, bắt đầu chiến tranh ước muốn.

Phù thủy lại cướp đoạt ước muốn của các phù thủy khác.

Người chiến thắng mới có quyền thực hiện ước muốn của mình.

Mọi thứ đều có giá phải trả, một ước muốn của phù thủy thành hiện thực, phía sau chôn vùi biết bao ước muốn của người khác.

(Bản dịch được dịch bởi Tiểu Bạch Bạch duy nhất ở docln.net trên máy tính và docln.sbs trên điện thoại)

Trong lúc trò chuyện, bốn người đi vào một cửa hàng đàn piano.

"Giám đốc Thẩm."

Nhân viên lễ tân nhìn thấy Thẩm Liên, lập tức đứng dậy kính cẩn cúi chào.

"Ừ, cô Dực đang dạy bài chứ?"

"Vâng."

"Dẫn chúng tôi đi xem."

Theo sự dẫn đường của nhân viên, hai người đến bên ngoài một phòng học âm nhạc trên lầu.

Rồi nhân viên nhẹ nhàng mở cửa phòng học.

Bên trong vang lên tiếng đàn piano rời rạc xen lẫn.

Thẩm Liên gật đầu.

Nhân viên liền rời đi xuống dưới.

Thẩm Liên giơ ngón trỏ lên trước môi, ra hiệu giữ im lặng.

Qua khe cửa hé mở, Bạch An Nhiên nhìn thấy bên trong một phụ nữ trưởng thành đang dạy một cô bé mặc đồng phục thủy thủ cách chơi piano.

Sau khi bài học ngắn gọn kết thúc.

Cô giáo đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa, cô bé cũng quay đầu theo cô giáo.

Thấy người đứng ngoài cửa, mắt cô bé sáng lên.

Thẩm Liên mới dẫn Bạch An Nhiên cùng mọi người bước vào lớp, cô bé thân mật gọi Thẩm Liên.

"Chị Thẩm Liên."

Thẩm Liên mỉm cười nhẹ.

"Học thế nào rồi?"

"Vẫn chưa tốt lắm..."

"Không cần vội, miễn là em thích, chị sẽ luôn ủng hộ em."

Cô giáo bên cạnh cô bé vuốt đầu cô bé.

"Tự tin lên, Tiểu Đồng, giờ em đã có thể chơi trọn vẹn bài hát yêu thích rồi đúng không? Em từng nói muốn chơi cho chị Thẩm Liên nghe, giờ thử đi."

"Nhưng em chơi chưa mượt lắm."

Thẩm Liên cũng nhẹ nhàng động viên.

"Quan trọng nhất không phải kết quả mà là quá trình, đúng không? Chị muốn nhìn thấy Tiểu Đồng tận hưởng quá trình âm nhạc."

"Được rồi, em sẽ chơi cho chị nghe ngay. Chị Thẩm Liên, nếu em chơi sai nốt, mong chị đừng cười em."

Cô bé quay người, giơ tay, ngón tay nhẹ nhàng múa trên phím đàn, chơi bài hát yêu thích.

Bản nhạc piano mang tên "Thiên Đường Vô Tận".

Có lẽ lần đầu tiên có nhiều người đến nghe cô chơi đàn như vậy, trên mặt cô bé có chút ngại ngùng và e dè.

Nhưng cô thật sự rất yêu bản nhạc này.

(Bản dịch được dịch bởi Tiểu Bạch Bạch duy nhất ở docln.net trên máy tính và docln.sbs trên điện thoại)

Giai điệu du dương vang khắp căn phòng học, cô bé từ lúc ban đầu còn lúng túng dần trở nên thành thạo và tập trung, âm nhạc càng lúc càng thu hút.

Ngay cả Bạch An Nhiên - người không biết nhiều về nhạc cụ cũng nhận ra cô bé chơi mượt mà hơn nhiều, nhịp độ cũng dễ chịu hơn khá nhiều.

Tuy nhiên, sự chú ý của Bạch An Nhiên không chỉ trên âm nhạc, cô còn quan sát kỹ cô bé.

Cô bé trông yếu ớt, thân hình rất mảnh mai, như một làn gió nhẹ cũng đủ làm ngã, sắc mặt cũng rất tái nhợt, như người bệnh sắp đến hạn.

Chẳng lẽ đây chính là việc mà cửa hàng Thẩm Liên mở ra vẫn làm? Dùng cách của con người giúp đỡ những người cần hoàn thành ước muốn.

Còn Nguyễn Thư Liễu nhìn cô bé chuyên tâm chơi nhạc.

Hạnh phúc tỏa ra trên nét mặt cô bé dường như rực rỡ hơn cả lúc cô bé thưởng thức đồ ngọt.

Cộp cộp~

Ấn phím cuối cùng.

Cô bé kết thúc buổi biểu diễn, rồi quay lại nhìn Thẩm Liên.

"Chị Thẩm Liên, em đã chơi xong."

"Rất tốt."

Nhận được lời khen của Thẩm Liên, cô bé mỉm cười ngọt ngào.

Thẩm Liên lại hỏi: "Tiểu Đồng, em có thể cho chúng chị biết âm nhạc có ý nghĩa gì với em không?"

Cô bé im lặng suy nghĩ một lúc.

"Âm nhạc là cuộc sống của em... là nguồn thực phẩm tinh thần của em... vì chứng chán ăn, em chưa bao giờ có thể ăn cơm cùng gia đình, họ thường nghĩ em yếu đuối, em cũng từng trách bản thân không thể ăn gì, em từng ép mình nuốt thức ăn vào rồi nôn ra đầy sàn, lúc nặng thì phải đưa đi cấp cứu. Đôi khi em nghĩ, có phải kiếp trước em đã phạm lỗi gì, có phải em đã ăn trộm đào tiên của Ngọc Đế nên đời này không thể cảm nhận được vị ngon của thức ăn. Em đôi khi tự hỏi, liệu mình sinh ra đã là một sai lầm?"

"Nhưng giờ thì khác rồi, em đã tìm thấy nguồn thực phẩm của mình, tìm thấy hạnh phúc mình mong muốn. Đó là âm nhạc, dù là chơi nhạc hay thưởng thức âm nhạc, chỉ cần những giai điệu đẹp vang lên bên tai, em sẽ quên đi cảm giác đói khát."

Cô bé dốc lòng kể lại cho mọi người hy vọng mới nhen nhóm trong tim mình.

Nói xong.

Má cô bé đỏ hồng.

Nhưng trên mặt vẫn tràn đầy nụ cười hạnh phúc và mãn nguyện.

"Có vẻ em đã thực sự hiểu ra rồi."

"Ừ." Cô bé quay mặt nhìn cô giáo bên cạnh, "Cũng rất cảm ơn cô Dực, không chỉ dạy em âm nhạc mà còn dạy em cách hướng tới hy vọng."

"Đúng rồi, cô Dực. Em có chút việc muốn nói với cô, có thể mượn cô chút thời gian không? Chỉ khoảng mười phút thôi."

"Dĩ nhiên được. Omira, giúp tôi trông nom Tiểu Đồng một lúc."

"Không vấn đề gì."

Để lại Omira.

Thẩm Liên dẫn Bạch An Nhiên và Nguyễn Thư Liễu ra ngoài, tới phòng học bên cạnh không có lớp, Thẩm Liên giới thiệu tới cô giáo âm nhạc bên cạnh phù thủy tóc vàng.

"Nguyễn Thư Liễu, một tân binh mới gia nhập cửa hàng."

"Chào bạn."

Cô Dực đưa tay ra, Nguyễn Thư Liễu nhìn cô giáo âm nhạc thanh lịch này với vẻ đờ đẫn, rồi chậm rãi đặt tay lên tay đối phương.

"Dực Chỉ Lan, giáo viên âm nhạc kiêm đại diện cửa hàng, một phù thủy dùng âm nhạc để mang lại hạnh phúc cho người khác."

Cô cũng là phù thủy?!

Bạch An Nhiên ngạc nhiên nhìn Dực Chỉ Lan, dĩ nhiên, Nguyễn Thư Liễu cũng ngạc nhiên không kém.

"Lý do đưa cô đến đây là để cậu hiểu một điều, đôi khi con người không nhất thiết phải cố gắng trên con đường mình không thể đi được. Cô đã cấy ký sinh ảnh quỷ phàm ăn vào Tiểu Đồng, đó không phải là cứu rỗi cô ấy, cũng không phải bù đắp cho những tiếc nuối của cô ấy, mà là đẩy cô ấy xuống vực thẳm."

Không ở trước mặt Tiểu Đồng, thái độ của Thẩm Liên lạnh lùng hơn nhiều.

Lời nói chất chứa đầy sự trách móc với Nguyễn Thư Liễu.

"Tôi... xin lỗi..."

Vừa thấy biểu cảm hiện trên gương mặt cô bé đó mới hiểu, suy nghĩ trước đây của mình ngu ngốc như thế nào.

"Muốn có được gì sẽ phải mất đi thứ khác, đó là phù thủy, cũng là cái giá của ma thuật. Nếu thực sự muốn mang hạnh phúc cho người khác, hãy dùng chính đôi tay mình cố gắng, với danh nghĩa con người, mang hạnh phúc thuộc về con người đến cho con người."

"Tôi hiểu rồi..."

Nguyễn Thư Liễu hối hận vô cùng về sự ngu muội của mình ngày trước.

"Nhưng không chỉ riêng tôi làm chuyện này, còn rất rất nhiều phù thủy Omega như tôi cũng đang cấy ảnh quỷ vào người thường, và cách họ còn tinh vi hơn."

Thẩm Liên nhếch mày.

Quả nhiên, cô biết không chỉ một phù thủy như Nguyễn Thư Liễu, và nếu đoán không sai, Nguyễn Thư Liễu có thể đã bị lợi dụng.

Bởi trong các kiếp trước, cô từng gặp một số tổ chức phù thủy khá rắc rối, họ cấu kết với nhau, lợi dụng sức mạnh hoàng hậu để đặc định thu thập ngọc thạch.

Dù hiệu quả tích lũy kinh nghiệm thấp, nhưng làm nhiều cũng nâng cao được cấp độ săn mồi.