Khi Nhạc Xích Vũ đang dùng tay chải lại đám tóc đen rối bời như ổ chim của mình thì Lãnh cung môn hé mở. Lúc này có một tiểu nha hoàn tay cầm lồng thức ăn chạy vào, đương nhiên đầu cũng không dám ngẩng cao sợ rằng nhìn thấy xấu nhan sẽ gặp ác mộng.
Vừa bước đến trước mặt Nhạc Xích Vũ tiểu nha hoàn kia lập tức vờ hành lễ rồi mang lồng thức ăn đưa cho nàng. Nàng cười lạnh nhận lấy rồi nói: “Hỉ nhi, ngươi cũng ngồi xuống cùng ta ăn đi.”
“Nô tỳ không dám.” Hỉ nhi run rấy đáp trả, cho nàng mười cái mạng nàng cũng không dám ăn a. Thế mà hôm nay đã là ngày thứ mười một rồi, mỗi ngày ba bữa nàng đều bị nhét cho một miếng thức a. Mà không ăn thì xấu nữ này cũng không ăn, nàng nhất định sẽ bị trách phạt.
Nhạc Xích Vũ chuyển giọng nhẹ nhàng nói: “Đến đây, đừng sợ, ở đây chỉ có hai chúng ta không cần nhiều lễ tiết như vậy.” Trong này chính là độc dược Nhạc Thanh Loan hạ cho nàng, nha đầu này nhất định biết nên mới không dám ăn.
Hỉ nhi sợ chuyện bị bại lộ nên cùng là run rẩy bước đến đặt mông ngồi xuống bậc thềm đá, cách Nhạc Xích Vũ một đoạn không xa không gần. Nếu có thể nàng nguyện chết cũng không muốn ăn thứ hủy hoại dung mạo đó đâu.
Nhạc Xích Vũ chậm rãi mở hộp thức ăn ra rồi gắp một miếng cao điểm đưa cho Hỉ nhi: “Cùng ta dùng.” Nhìn thấy Hỉ nhi run rẩy nàng càng cảm thấy bản thân đời trước là ngu ngốc đến bậc nào. Lúc đó nàng chỉ nghĩ Hỉ nhi sợ dung mạo của mình nên không dám cùng mình ăn, mà không hề hay biết trong thức ăn sớm tẩm độc.
Thấy Hỉ nhi chừng chờ không nhận nàng lại cắn chặt hàm răng nặn từng chữ: “Thế nào? Không lẽ trong thức ăn có thứ gì không thể ăn?” Mỗi ngày ba bữa nàng đều là dùng loại chất độc này, không trách được thái y của Kim quốc không cần chẩn mạch vừa nhìn cũng đã biết nàng bị bệnh gì rồi. Nếu không phải độc đã ngắm lâu nàng cũng không cần mang tiếng xấu nữ vang danh đại lục a.
“Không, không có.” Hỉ nhi nói xong vội vã nhận lấy đem điểm tâm cho vào miệng cố sống cố chết mà nuốt. Nếu Nhạc Xích Vũ không ăn thì nàng sẽ bị chủ tử đánh chết a. Với lại nàng dùng một ít có lẽ cũng không sao đi.
Nhạc Xích Vũ cười đến thỏa mãn chậm rãi ăn phần của mình. Nàng biết bản thân đã trúng độc, ăn hay không thì cũng đã trúng độc rồi, vậy thì việc gì làm khó bản thân nha. Với lại một khi có cơ hội nàng lập tức đến Ngạn quốc trị liệu mặt thật tốt. Còn Hỉ nhi sau? Nàng ta là cánh tay hữu lực của Nhạc Thanh Loan nhất định sẽ bình yên vô sự.
Dùng qua bữa nàng cho Hỉ nhi trở về. Hỉ nhi tận mắt nhìn thấy Nhạc Xích Vũ dùng hết mới an tâm thi lễ cáo lui.
Nhìn Lãnh cung môn chậm rãi khép lại ánh mắt của Nhạc Xích Vũ như vô hồn vậy. Nàng lại đưa tay tiếp tục vì mình chải tóc, nếu không chải tóc nàng cũng không biết làm gì qua ngày ở trong Lãnh cung to lớn trống trải này a.
Chỉ là nàng chải rất lâu, mái tóc kia cũng nhìn như ban đầu vậy, vẫn là khô cứng cằn cỗi, không có bất kỳ thay đổi nào. Hiện ánh dương quang đã chiếu rọi đầy viện chứng tỏ giờ hạ triều đã qua rất lâu rồi. Thân người nàng dựa vào cây cột to cũ kỹ ở gần đó, hai chân duỗi trên bậc thang đá, tay vẫn là chuyên tâm chải tóc y hệt như một người điên vậy.
Đúng lúc này, đột nhiên Lãnh cung môn lại lần nữa bị người từ ngoài đẩy ra. Chỉ là đạo lực đẩy này rất to lớn khiến người kinh ngạc. Nhạc Xích Vũ cũng là giật mình nhìn về phía Lãnh cung môn, còn chưa kịp phản ứng đã thấy được có một thân ảnh nam tử hướng mình lao đến.
Từ Lãnh cung môn đến chỗ của nàng cách một đoạn khá xa thế nên nàng nhìn rõ khuôn mặt của nam tử. Chỉ là thời khắc nhìn rõ thấy được dung mạo quen thuộc kia khiến toàn thân nàng cứng đờ, hành động bị đình chỉ vô hạn định. Bởi dung mạo đó quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn được nữa, hiện nó không chỉ đang dần dần xuất hiện trước mặt nàng mà còn dần dần phóng đại rõ ràng ánh lên mi mắt nàng.
Nhớ năm đó lần đầu tiên nàng nhìn thấy dung mạo này chính là ngày vào ngày đại hôn của nàng. Khăn hỉ do đích thân trượng phu ngốc của nàng kéo xuống, dung mạo tuấn mỹ kia, nụ cười diễm lệ thoát tục kia của hắn khiến nàng một khắc cũng không thể quên được.
Lúc đó nàng nâng mi lên nhìn trượng phu ngốc của mình. Dưới đôi mày kiếm là đôi mắt tinh anh thuần khiết không vướn chút bụi trần hấp dẫn người yêu, mũi cao, đôi môi mỏng kéo lên một nụ cười thoát tục cực kỳ câu hồn. Đường nét khuôn mặt tinh xảo, ngũ quan hoàn mỹ không từ nào tả được, cả người hắn toát ra khí chất bất phàm.
Đôi vai rộng, rộng thắt lưng hẹp, lồng ngực rắn chắc thể hiện rõ sau bộ hỉ phục, nhìn hắn khiến nàng cảm thấy như đây là một trượng phu tốt nhất định hắn sẽ bảo vệ nàng một đời vậy. Chỉ là hắn là ngốc tử, sợ rằng nàng mới là người bảo vệ hắn cả đời.
Lúc này đây Dương Thiên Phong dùng tốc độ nhanh nhất có thể chạy đến trước mặt nàng, cười đến ngây thơ vô đối không chút bài xích xấu dung của nàng như đời trước mà là dang rộng hai tay ôm lấy nàng, luôn miệng gọi ‘nương tử nương tử’. Hành động của hắn khiến nàng hồi qua thần, đôi mắt ẩm ướt ẩn chứa đau thương cùng xúc động.
Nàng theo thói quen tựa vào lòng ngực ấm áp quen thuộc kia lẩm bẩm gọi một từ ‘tướng công’. Đã bao lâu rồi nàng không có gọi hắn như vậy, từ lúc hắn phục hồi trí nhớ và trong ký ức của hắn không hề có nàng, thời khắc hắn băng lãnh chán ghét ném hưu thư vào mặt nàng, nàng biết, vị trượng phu thiên chân của riêng nàng đã chết.
Dương Thiên Phong nghe được cả người cứng đờ như tượng đá, nàng vừa gọi hắn ‘tướng công. Hiện giờ hắn đã có một đáp án xác định nàng chính là là như hắn một dạng, nàng trọng sinh. Chỉ là hiện vẫn chưa phải lúc hắn nói cùng nàng vấn đề này.
Đọc đầy đủ truyện chữ Công Chúa Hòa Thân, truyện full Công Chúa Hòa Thân thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Công Chúa Hòa Thân