Edit: Huyên + Beta: Andy
Chờ Vân Trạch rời đi, Chung Hành hỏi: “Thiếu niên áo xanh này là ai?”
Một gã kiệu phu râu tóc hoa râm nâng kiệu ở phía trước, đây là mưu sĩ Hứa Kính mà Chung Hành mang theo đến kinh thành giả dạng.
Sau khi Hứa Kính tới kinh thành tiêu tiền mua tin tức khắp nơi, sự kiện lớn nhỏ trong kinh đều biết hết.
Hứa Kính nói, “Đây là con trai trưởng của An Lạc hầu Vân Thường Viễn.”
Chung Hành đã từng nghe nói đến: “Vân Dương?”
Kiệu đã vào trong viện, Hứa Kính hạ kiệu mời Chung Hành bước ra: “Vân Dương là do thị thiếp Thái thị sinh, sau khi Thái thị được nâng từ thiếp thành chính thất, hắn ta liền nổi bật ở kinh thành. Còn vị này là do vợ cả của Vân Thường Viễn là Vương thị sinh, tên là Vân Trạch, năm nay mười tám tuổi.”
Chung Hành nâng mắt lên: “Con gái Phụ quốc công? Tài học phẩm hạnh của Vân Trạch thế nào?”
Hứa Kính nói: “Đúng rồi, mẹ là Đông Lĩnh Vương thị, con gái của Phụ quốc công. Từ nhỏ Vân Trạch đã thông minh, nhưng do được mẹ cưng chiều nên cậu ta không ham học lắm. Ba năm trước vô tình rơi xuống nước, sau khi rơi xuống nước trở thành kẻ câm, người bên ngoài hỏi cậu ta cái gì cậu ta cũng không nói một lời. Nửa năm sau bệnh câm khỏi hẳn, tính tình vị Vân công tử này thay đổi rất lớn, mỗi ngày cần cù đọc sách, bình thường cậu ta không ra khỏi phủ mấy, không biết tại sao mấy tháng nay lại thường xuyên ra ngoài.”
Chung Hành thản nhiên nói: “Lần đầu tiên cô nghe nói rơi xuống nước sẽ biến thành kẻ câm đấy.”
Mới vừa rồi ngược lại là nhanh mồm nhanh miệng lắm thay.
Hứa Kính nói: “Có lẽ trong chuyện này còn có chút duyên cớ. Điện hạ, tòa trạch viện này đã được quét dọn sạch sẽ, tôi tớ đều là tâm phúc từ Liêu Châu, bên ngoài trời rét đậm, mời ngài vào noãn các nghỉ ngơi.”
Chung Hành ở Minh Đô hiệp thế lộng quyền*, không ít người muốn giết Chung Hành chấm dứt hậu hoạn. Đoạn thời gian trước phủ Liêu vương có vài thích khách xông vào, sáng nay lại có triều thần ám sát Chung Hành. Chung Hành võ nghệ cao cường, tuy rằng không thể bị thích khách giết chết, nhưng thích khách liên tục quấy nhiễu làm Chung Hành không có lòng lo chính sự, hiện giờ hắn thay đổi nơi ở hành tung bất định, người ngoài rất khó dò xét hư thực.
(* Hiệp thế lộng quyền: Dựa vào sức mạnh để giành lấy quyền lực)
Tầm Nguyệt viên này là chỗ ở của Thụy quận vương, Chung Hành là chú ruột của Thụy quận vương, giờ Thụy quận vương không ở kinh thành Minh Đô, nơi này liền trở thành một trong những địa điểm Chung Hành đặt chân.
Sau khi phụ vương Chung Hành qua đời, Liêu Châu loạn thành một bầy, anh em chú cháu của Chung Hành vì quyền thế mà ra tay. Tuy Chung Hành là con vợ lẽ, nhưng vì thủ đoạn mưu lược hơn những người khác, cuối cùng giẫm lên xương máu thượng vị.
Bởi vì kinh lịch ít, Chung Hành lãnh khốc đa nghi, Hứa Kính đi theo Chung Hành đến nay vẫn luôn cẩn thận hầu hạ, không dám đụng vào nghịch lân của đối phương: “Điện hạ, trước mắt Thái thị đang được Vân Thường Viễn sủng ái, Vân Dương là con cả lại khôn khéo, nếu ngài cố ý mượn sức của Vân Thường Viễn, không ngại kết giao với Vân Dương. Thân phận Vân Trạch tất nhiên tôn quý, nhưng hiện giờ cậu ta ngay cả tự bảo vệ mình cũng khó, Đông Lĩnh cách Minh Đô ngàn dặm, nếu như cậu ta không vào triều thì rất khó mượn thế lực của Vương gia.”
Khi dùng người, quyền quý triều Khế thích nhìn xuất thân của đối phương, con trai trưởng gia thế hiển hách thường hơn con thứ.
Thế nhưng Chung Hành xuất thân từ con thứ, thuở nhỏ chịu không ít khổ, từ năm mười hai tuổi đã bị cha ném vào trong quân doanh trải nghiệm. Hắn lấy thân phận con thứ thượng vị, cuối cùng ngồi vững ngôi vị Hoàng thất, một nguyên nhân quan trọng trong đó là khi Chung Hành dùng người không nhìn xuất thân tốt xấu, chỉ xem đối phương có tài học hay không.
Trước khi Hứa Kính hầu hạ Chung Hành chính là một tôi tớ cho ngựa ăn, trong một lần chinh chiến Hứa Kính đã hiến một kế hay phá được thành trì quân địch, từ nay về sau được Chung Hành trọng dụng.
Lúc suy nghĩ chuyện Vân gia, Hứa Kính đương nhiên phải phỏng đoán tâm ý của Chung Hành khen ngợi xuất thân của Vân Dương.
Nhưng mà, Chung Hành buồn vui thất thường lòng dạ thâm trầm, cho dù là Hứa Kính đi theo nhiều năm, phỏng đoán mười lần cũng có năm lần thất bại.
Tôi tớ hầu hạ Chung Hành cởi mãng bào dính máu trên người ra, hắn thay một bộ thường phục màu xanh đậm, chỉ dẫn theo Hứa Kính ra cửa.
Trong kinh có vô số lời đồn về Chung Hành, bởi vì Chung Hành vừa phế đi tiểu hoàng đế năm sáu tuổi, nâng đỡ Khang vương mười lăm tuổi thượng vị cho nên dân chúng và quan viên trong tửu lâu đều đang nghị luận về Chung Hành, tiên sinh kể chuyện trong tửu lâu đang kể chuyện. Cũng là chuyện cũ khi Chung Hành còn trẻ bắt Bắc Địch vương làm tù binh.
Vân Trạch uống một hớp trà nóng làm ấm cơ thể: “Hôm nay náo nhiệt gớm.”
Đương Quy dựng thẳng lỗ tai nghe đám người ở bàn bên cạnh nói chuyện, sau khi nghe xong nói với Vân Trạch: “Nhiếp chính vương chính là sài lang hổ báo, hôm nay trên triều hắn giết Binh bộ thị lang, hơn nữa hắn ở Kim Loan điện dùng thi thể của Binh Bộ thị lang uy hiếp quần thần, máu tươi nhuộm đỏ cả Kim Loan điện.”
Vân Trạch không hiểu ra sao: “Tại sao hắn lại giết Binh Bộ thị lang?”
“Bởi vì Binh bộ thị lang ám sát hắn.”
Vân Trạch thắc mắc: “Ý của ngươi là, chỉ cho phép Binh Bộ thị lang giết hắn mà không cho hắn giết Binh Bộ thị lang?”
Đọc đầy đủ truyện chữ Cục Cưng Bé Nhỏ Ăn No Chưa, truyện full Cục Cưng Bé Nhỏ Ăn No Chưa thuộc thể loại Huyền Huyễn cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Cục Cưng Bé Nhỏ Ăn No Chưa