Đông Hải Hân đứng bức tranh vẽ cô mặc đồng phục Trung Quốc, nhìn thời gian phía trên lạc khoản*, đó đương nhiên là chuyện rất lâu trước kia, cô vươn tay, đầu ngón tay chạmh nhẹ vào bọn họ thuở xưa.
* lạc khoản: phần đề chữ, ghi tên trên bức vẽ.
"Hân Hân, em hỏi anh vì sao thích em, anh thật sự không biết, có lẽ vừa mới bắt đầu là vì đồng tình, cũng có lẽ là vì anh có thói quen có em bên cạnh, tóm lại, chờ anh phục hồi tinh thần lại, em đã ở chỗ đó, cấm rễ sâu ở trong lòng anh."
Cố Tư Bằng dắt tay của cô, nắm chặt trong tay, lại tiếp tục dịu dàng kể ra.
"Em nói, em muốn một phần tình cảm độc nhất vô nhị, hi vọng ở trong lòng người kia em không thể thay thế được, Hân Hân, ở trong lòng anh thì em tồn tại như vậy. Anh rất yêu em, cho đến nay cũng yêu em. Từ khi anh lên lớp mười, từ khi anh mười sáu tuổi đã bắt đầu, trong mắt anh nhìn thấy người, vẫn luôn chỉ có em, anh đặt cọ xuống vẽ phụ nữ, vẫn chỉ là em."
Đông Hải Hân dương mắt nhìn anh, nghi ngờ quấy nhiễu cô nhiều năm đã nhảy ra cổ họng.
"Em, anh... Em rõ ràng, nhìn thấy anh vẽ Hải Âm..."
"Anh? Hải Âm? Làm sao có thể? Anh vẽ Hải Âm lúc nào?" Mặt Cố Tư Bằng kinh ngạc. Là cô nhớ lộn, hay là anh quỷ nhập vào người không tự hiểu?
"... Ở trong này."
Đông Hải Hân dựa vào trí nhớ mơ hồ đi đến trước vặt đặt dựa vào tường. "Em quên ngày đó em đang tìm cái gì, sau đó, tranh Hải Âm từ trong giấy gắp rơi ra..."
Cố Tư Bằng liếc mắt nhìn chỗ cô đứng.
Đó là chỗ anh để không quan trọng, giá sách những tác phẩm dùng để luyện tập tiện tay vẽ loạn. Đồ vật bên trong thậm chí không quan trọng, anh ngay cả lúc đi Bắc Kinh cũng không mang đi. Ở trong đó làm sao có thể có tranh vẽ Đông Hải Âm?
Đông Hải Hân kéo một ngăn kéo, sau đó, tranh vẽ Đông Hải Âm thật sự rơi ra!
Đông Hải Hân và Cố Tư Bằng hai người đồng thời giật nảy mình!
Cố Tư Bằng đi đến, mặt kinh ngạc nhặt nó lên.
Anh nhớ bức tranh này là cái gì.
"Đây không phải là anh vẽ." Cố Tư Bằng lật ra phía sau, đưa đến trước mặt Đông Hải Hân, chỉ mấy hàng chữ viết và ký tên sau lưng."Em xem cái này."
Đông Hải Hân vừa nhìn chăm chú, mấy hàng chữ viết chi chít, là thư tình, mà chữ ký phía dưới thư tình, là tên của một học trò năm đó Cố Tư Bằng dạy vẽ.
Đông Hải Hân nghi ngờ nhìn Cố Tư Bằng.
"Em còn nhớ rõ cậu ta sao? Trước kia cậu ta thường chạy đến nhà của anh viết bài tập! Em cũng gặp cậu ta rất nhiều lần?"
Đông Hải Hân gật đầu, cô nhớ, đó là một nam sinh rất thú vị.
"Ngu ngốc không biết vì sao như vậy, mỗi năm một tháng nhìn thấy Hải Âm ở nhà bên cạnh là giật nảy mình, sau khi rình xem Hải Âm nhiều lần, càng xem càng thích, một ngày bị sét đánh, hào hứng vẽ chân dung của Hải Âm, em cũng biết, nam sinh đó luôn thích biểu hiện mình rất có tài hoa ở khoa mỹ thuật hội họa, cậu ấy vừa vẽ xong thì lập tức vọt đến nhà bên cạnh tình, kết quả Hải Âm ngay cả nhìn cũng không nhìn cậu ấy cái nào, cậu ấy đau lòng muốn chết chạy đến nhà của anh khóc lóc, còn cứng rắn mua mấy lon bia kêu anh uống với cậu ta, anh vốn không biết cậu ấy quên cầm cái này đi."
Vậy vì sao bức tranh được cất trong ngăn kéo? Có lẽ là ông bà nội đã qua đời của Cố Tư Bằng cất giữ? Cũng có lẽ là người quản gia năm đó cất? Tóm lại, đó là một câu đố không quan trọng.
Đông Hải Hân đột nhiên cảm thấy mình rất ngu xuẩn.
Vì sao cô vẫn không dám hỏi anh đây? Là vì, cô thật sự rất sợ, sợ nghe anh nói, anh thích không phải là cô, trong lòng anh có người khác đi? Cô vẫn luôn thích anh, vẫn...
"Em tưởng là..." Thôi, Đông Hải Hân khép miệng lại. Một chuyện hiểu lầm, không có gì đáng giá để nhắc đến.
"Tưởng là gì? Em sẽ không tưởng là anh thích Hải Âm đi?" Cố Tư Bằng cười to, tiếng cười sảng lãng lại nhìn thấy biểu cảm trên mặt Đông Hải Hân thì dừng lại, đó là một, ách, vẻ mặt rất hối hận vì bị nhìn thấu?
"Oh... Không phải đâu?" Cố Tư Bằng đi đến trước mặt cô. "Em làm sao lại nghĩ như vậy đây? Trong đầu của em rốt cuộc chứa những gì?" Anh mười sáu tuổi ngay cả là ảo tưởng cô gái nhỏ hơn anh hai tuổi đều cảm giác tội ác, Đông Hải Âm nhỏ hơn anh bốn tuổi... Giết anh đi!
"Em làm sao biết..." Đông Hải Hân buông mắt trầm mặt, lại lên tiếng kháng nghị."Anh lúc nào cũng Hải Âm, hỏi Hải Âm không ngừng, bất kể chúng ta muốn đi đâu, anh đều đưa Hải Âm đi, ngay cả anh làm lính..." Bây giờ rất giống nữ sinh nhỏ nổi giọng điệu ghen với bạn trai, Đông Hải Hân im miệng, định không nói.
Cô hơi phiền não dạo bước trong phòng vẽ tranh.
Cố Tư Bằng nhìn cô không khỏi lo âu, đầu óc đờ đẫn đã rề rà thật là nhiều ảnh chụp, mới rốt cục khơi lên tất cả đầu mối.
Đông Hải Hân nói anh bỏ rơi cô, là vì anh luôn kéo Đông Hải Âm đi cùng; cô không tin anh thích cô, là vì cô vẫn nghĩ là anh thích em gái cô; mà nếu cô nghĩ là anh không thích cô, cô dĩ nhiên có lý do không tin đêm đó anh ôm cô là xuất phát từ tình yêu, cho nên cô mới một mực chắc chắn là anh chỉ vì ý thức trách nhiệm ngu xuẩn muốn chịu trách nhiệm với cô.
Này thật là một hiểu lầm động trời!
Nhưng mà, quan trọng hơn là, cô canh cánh trong lòng với chuyện anh thích Đông Hải Âm, lạnh nhạt với anh, tức giận với anh, không tha thứ cho anh, thậm chí miệng không đắn đo đã nói chỉ muốn làm bạn giường với anh, loại cảm xúc này chỉ chỉ hướng về một chuyện thực tế.
Cô thích anh, giống như anh vậy.
Dài như vậy, thời gian lâu như vậy, trong lòng của cô, vẫn có anh.
"Sweetie, trời cao oan uổng, từ đầu đến cuối trong lòng của anh cũng chỉ có mình em..."
Trong lồng ngực của Cố Tư Bằng tình cảm đầy đầy, muốn đi đến ôm lấy Đông Hải Hân, trước một giây vẫn còn bước đi thong thả thì bóng người lại đột nhiên ngồi xổm xuống, phát hiện huyền cơ gì ở một góc không để.
Thật kỳ quái! Trong phòng mỗi tác phẩm đều là mở ra đóng khuông, chỉ có đống tranh này, trơ trụi, được đặt ở góc, trên mặt còn phủ vải chưa sử dụng vẽ tranh sơn dầu, giống như muốn che giấu điều gì.
Đọc đầy đủ truyện chữ Cục Cưng Lên Xe Không Mua Vé Bổ Sung, truyện full Cục Cưng Lên Xe Không Mua Vé Bổ Sung thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Cục Cưng Lên Xe Không Mua Vé Bổ Sung