‘Không phải kiểu cứ bám dai như ‘phân cá vàng’[note71822], mà là… mẹ vịt và vịt con à? Hình ảnh dễ thương đó bất ngờ hiện lên khiến mình bật cười. Suýt thì mình không kìm được mà cười thành tiếng rồi, nhưng mà—’
Vào lúc này, vô số ánh nhìn sắc như kim lao về phía Leticia.
Giọng của Gilbert vang lên lớn hơn tưởng tượng và khiến cả đại sảnh quay lại nhìn. Phiền thật đấy. Nếu chỉ là ánh mắt ngưỡng mộ thì cô còn có thể bao dung, tuy nhiên, những lời lẽ khó nghe lẩn trong tiếng xì xào mới là điều không thể chịu đựng nổi.
Dù sự khinh thường ấy không nhắm vào cô… không, chính nó vì không nhắm vào cô mới làm cô khó chịu.
“Tội nghiệp tiểu thư Belle. Sao một người mỏng manh như cô ấy lại đính hôn với Nhị hoàng tử chứ?”
“Tên đó mà cũng là hoàng tử thứ hai ư?”
“Dù có muốn kết thân với hoàng tộc đến mấy thì chuyện này cũng quá đáng rồi.”
“Gia tộc Orlesian đúng là đáng sợ…”
Những tiếng thì thầm như mũi kim rúc rích bên tai, khiến Leticia chỉ muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức.
Còn Gilbert, tâm điểm của mọi lời dị nghị ấy, chỉ lặng lẽ lắc nhẹ ly rượu như thể đang đứng giữa phòng khách nhà mình.
‘Là do anh ta không quan tâm, hay chỉ đơn giản là quen với sự dè bỉu? Nếu là vế sau thì cũng không trách được nếu tính cách anh ta trở nên méo mó. Nhắc mới nhớ…’
“Hoàng tử bị nguyền rủa!”
Ngay khi tiếng thì thào đó vang lên, gương mặt Gilbert vặn lại vì phẫn nộ. Anh đập mạnh ly rượu lên bàn “choang!” một tiếng sắc lạnh. Rượu đỏ bắn tung tóe, loang lổ như máu trên khăn trải bàn trắng tinh.
“Ngài Gilbert.”
“Tâm trạng ta bị phá hỏng rồi. Ta đi đây. Còn cô muốn ở lại hay không thì tùy ý.”
“Ngài định đi đâu?”
“Nơi mà phụ nữ không thể nào thấy vui vẻ được. Nếu cô từng nghe về danh tiếng của tôi thì chắc đoán ra rồi. Nhưng nếu cô cứ nhất quyết đi theo, thì tôi có thể cân nhắc đưa theo—”
Nghe vậy, Leticia không do dự, túm lấy cánh tay anh.
“Này, cô nghiêm túc thật à…?”
Đây là cơ hội cô không thể bỏ lỡ.
Leticia vốn luôn tò mò về sự thật đằng sau những tin đồn về các chuyến đi “dạo phố đèn đỏ” của vị hôn phu. Giờ lại có thể nhân dịp đó thoát khỏi cái tiệc rườm rà này. Không đời nào cô sẽ từ chối cơ hội một mũi tên trúng hai đích này.
Trái ngược với khuôn mặt cau có của Gilbert, mắt Leticia lấp lánh như sao trời và siết chặt lấy tay anh, đôi mắt Sapphire của cô như nói: “Tôi không cho phép anh bỏ tôi lại.”
*******
Leticia đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho ‘nơi mà phụ nữ không thể nào thấy vui vẻ được’, nhưng—
‘Cái gì đây!? Đây là thiên đường!!’
Thật sự, cô đang phấn khích tột độ.
Bên trong nhà nghỉ là một không gian trầm tối, nhưng dịu dàng và thư giãn. Dưới ánh sáng mờ ảo, những chiếc ghế sofa êm ái được bố trí quanh căn phòng, trên bàn thì là trái cây tươi mọng. Và bên cạnh cô là hai mỹ nữ xinh đẹp đang chăm sóc nhiệt tình cho cô.
‘Thiên đường thật sự. Hallelujah. Từ giờ mình sẽ không nói xấu nơi này nữa. Mình hiểu rồi. Mình thấu rồi. Nơi này… quyến rũ quá sức chịu đựng!’, Leticia nghĩ thầm trong khi cắn nhẹ quả nho đang được đưa tận miệng.
Cảm nhận vị ngọt lan tỏa khắp vòm họng như mật, Leticia mỉm cười mãn nguyện, ánh mắt cô lấp lánh nhìn về phía Alisham, cô gái tóc vàng mắt xanh đang ân cần bên mình, tạo nên những tiếng thét yêu kiều vang lên từ các cô gái quanh đó:
“Trời ơi, dễ thương quá!”
“Lần sau đến lượt mình nha!”
“Tiểu thư Belle dễ thương ghê~!”
Leticia không hề cảm thấy khó chịu trước sự chú ý ấy. Trái lại, cảm giác như được sủng ái giữa một vườn hoa.
Đầu cô được một bàn tay dịu dàng xoa, trong khi má cô tựa vào một khuôn ngực mềm mại và ấm áp. Đầy quả là một trải nghiệm đầy mê hoặc mà.
‘Nếu cưới Gilbert, mình có thể đường hoàng đi cùng anh ta đến đây bất cứ lúc nào. Không phải quá tuyệt sao? Giờ mình có thể đường đường chính chính theo chồng đến kỹ viện… dưới danh nghĩa vợ cả luôn rồi!’
“…Cô bị làm sao vậy?”, hôn phu cô hỏi với vẻ mặt bực bội.
Gilbert thì ngồi vắt chéo chân ở đối diện Leticia, giữa họ là Alisha đang ngồi thỏm trong lo sợ.
Dù có hai mỹ nữ ngồi sát hai bên, Gilbert không hề chạm vào ai mà chỉ lười biếng đảo mắt nhìn xung quanh. Các khu vực được phân cách bằng chậu cây lớn để giữ sự riêng tự.
Dựa vào những tiếng cười nói văng vẳng đâu đó, xem ra, vẫn có những người khác đang trò chuyện thân mật trong không gian riêng của mình.
Thỉnh thoảng, một cặp nắm tay nhau biến mất vào bên trong, rõ ràng, nơi đây có phục vụ đủ loại hình. Thế nhưng, đa phần khách đến có vẻ chỉ trò chuyện, thư giãn là chính.
Tuy nhiên, dường như hầu hết khách khứa đều hài lòng chỉ với việc trò chuyện vui vẻ và thưởng thức bữa ăn của mình. Không gian bên trong quán cũng sạch sẽ và gọn gàng đến bất ngờ. Mặc dù tổng thể nhà nghỉ mang sắc thái trưởng thành, nhưng nó không hề có cảm giác dung tục hay kệch cỡm như Leticia từng lo ngại. Trái lại, chính sự nền nã và trật tự ấy lại khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn cả mong đợi. Cô cũng phải công nhận kể cả khách khứa trong quán trông không đến nỗi nào.
“Nhưng mà, sao Búp bê Belle lại đến nơi như thế này?”
“Cô ấy là hôn thê của tôi. Chúng tôi mới được giới thiệu hôm nay.”
“Tiểu thư Belle là hôn thê của ngài Gilbert ư!?”
Alisha há hốc miệng nhìn qua lại giữa hai người, đôi mắt cô ấy tròn xoe vì kinh ngạc. Những cô gái xung quanh cũng xôn xao không kém với vẻ mặt kết hợp giữa sốc và lo lắng.
Hẳn là họ đang tưởng Leticia là một vị hôn thê tận tụy, đến tận đây vì lo lắng cho thói quen trác táng của vị hoàng tử này.
Thực tế là… cô còn tận hưởng hơn cả Gilbert, nhưng vì gương mặt non nớt, vẻ ngoài như búp bê, chẳng ai mảy may nghi ngờ cô có ý đồ đen tối.
Cái biệt danh Belle Poupee đúng là tiện ghê.
“Xin cô cứ yên tâm, tiểu thư Belle. Ngài Gilbert chưa từng động chạm vào bất kỳ cô gái nào làm việc ở đây—”
“Này, đừng nói linh tinh. Cuộc hôn nhân này sẽ bị hủy sớm thôi. Không có lý do gì để Công chúa búp bê của nhà Orlesian phải cưới kẻ như ta. Hay là cô đến đây theo lệnh ai đó để kết liễu ta?”
Gilbert đột ngột đứng dậy và nắm lấy cằm Leticia, ánh mắt anh như xuyên thẳng vào tâm trí cô. Đôi mắt đỏ ấy rực rỡ trong bóng tối, ánh lên tia sáng dữ dội khiến người đối diện muốn nghẹt thở.
Leticia chợt choáng váng như bị hút vào đó.
Kể cả trong căn phòng thiếu ánh sáng, đôi mắt của anh vẫn tỏa sáng hơn bất cứ nguồn sáng nào khác và sống động hơn bao giờ hết.
‘A, đôi mắt đẹp quá…’
Cô ngẩn người nhìn anh, ánh mắt cô mơ màng và mềm mại như đang say giấc mộng giữa ban ngày…