“Nếu được mang một thứ đến hoang đảo, bạn sẽ chọn cái gì?” Trên bảng đen viết.

——À, hẳn là mình đang mơ.

Bạn đã từng bao giờ nhận ra là mình đang nằm mơ chưa? Giấc mơ hôm nay đúng là như vầy đó.

Trong không gian trắng xóa, nhiều bàn ghế được xếp thành hàng, và mọi thành viên lớp A chúng tôi đều có mặt đông đủ không sót một ai.

Tứ phương tám hướng, trên trời dưới đất chẳng hề có sàn đứng, trần nhà, cửa sổ, cửa ra vào, đến cả bức tường để bám bụi cũng chẳng thấy, nhưng lại có độc một chiếc bảng đen. Trên tấm bảng, vẫn còn lưu lại hàng chữ ban nãy.

“Cái gì đây?” “Lớp học á?” “Mà trắng quá rồi đó nha.” “…Là mơ ư?”

Phản ứng của đồng bạn trong lớp không ai giống ai, nhưng cảm giác lại chân thực đến lạ kỳ.

Từng lời ăn tiếng nói, từng cử chỉ hành vi đều y hệt như những gì bọn họ sẽ nói hay sẽ làm.

Trong mơ, vốn dĩ chuyện người quen xuất hiện nhưng tính cách hay mối quan hệ lại hoàn toàn khác đời thực cũng chẳng có gì làm lạ. Song, giấc mơ này dường như chân thực hơn hẳn.

“Sou-kun tính chọn gì?”

Người vừa bước đến bàn tôi và mở lời hỏi han chính là cô bạn thanh mai trúc mã của tôi, Iyama Chiyuda.

Mái tóc trắng chạm ngang vai, đôi mắt xanh biêng biếc tựa hai hòn bảo thạch.

Dáng người cô tuy hơi nhỏ nhắn, nhưng vòng ngực lại toát ra một sự hiện diện mạnh mẽ đến khó tin.

Một cô thiếu nữ bên ngoài biểu cảm không mấy khi thay đổi, nhưng bên trong hóa ra lại là tuýp người thích đùa.

Hai đứa quen nhau từ thuở mẫu giáo, và đến tận bây giờ khi đã là học sinh cấp ba, tình bạn ấy vẫn khăng khít như xưa.

Tên tôi là Kuno Sousuke. Cái cách gọi Sou-kun cũng từ Sousuke mà thành.

“…Đang ở trong mơ mà cặp bưởi vẫn khủng phết.”

Dẫu sao cũng là mơ, nên tôi mới buột miệng thốt những điều thường ngày ý tứ chẳng dám nói ra.

Ngay tức khắc, hệt như bản gốc ngoài đời thật, dù nét mặt chẳng mảy may nhúc nhích, tôi vẫn cảm thấy một ánh nhìn lạnh lẽo bắn thẳng về phía mình.

“Dâm tặc.”

“X-Xin lỗi.”

Tôi bất giác lên tiếng tạ lỗi.

Giấc mộng này thực đến mức chả biết phải phản ứng như nào… Thôi thì cứ cư xử như mọi khi vậy.

“À, ừm. Nãy, ý cậu là câu hỏi trên bảng nhỉ?”

“Ừ. Cậu định mang theo gì?”

Ờ, chủ đề này khá là phổ biến. Chí ít, nếu sống trên đời đã hơn chục năm, thì ai cũng đôi ba lần đã chạm trán một câu hỏi giả định tương tự.

Chẳng hạn như, cậu sẽ làm gì nếu trúng số độc đắc nè, nếu đầu thai thì cậu muốn trở thành gì nè, hay nếu được hẹn hò với người nổi tiếng thì cậu muốn chọn ai nè, đại khái là hỏi mấy kiểu như vầy.

Để cho chắc, tôi dòm sang lũ bạn cùng lớp.

“Smartphone chứ sao.” “Chuẩn luôn~” “Chắc thuốc xịt côn trùng nhỉ.” “A, vậy tớ đem kem chống nắng nha~” “Ahaha, sao cậu không sắm nốt đồ bơi luôn đi?” “Máy bay. Tớ sẽ bay về Nhật.” “Cậu lái nổi không đó.” “Cola.” “Tui đem khoai tây chiên, lát chia nhau ăn.” “Cần câu. Kiếm đồ ăn vẫn quan trọng hơn.”

Thế là từng đứa trong lớp nêu ra ý tưởng của mình. Chỉ là tán dóc nên cũng không đáng để xen vào, nhưng… được chọn mỗi một thứ mà nói bừa như vậy liệu có ổn không.

Chí ít, cũng có vài người đang nghiêm túc động não, song…

“Bật lửa.” Tôi nghe nói việc nhóm lửa khó khăn hơn những gì mà đám tay mơ hằng tưởng nhiều. Nếu có bật lửa từ ngay giai đoạn đầu lúc gặp nạn thì sẽ rất có ích. Trước khi cạn sạch nhiên liệu còn có thể tranh thủ học cách tự nhóm lửa.

“Súng mới đúng.” Nếu tính đến tình huống phải đụng độ với người khác, thì hỏa lực nhất định sẽ hữu dụng.

Thế nhưng vẫn có vài vấn đề cần để tâm ví như tay nghề của người sử dụng, loại súng, chủng loại và số lượng đạn. Chẳng hạn, nếu chỉ là một khẩu súng ngắn ổ xoay chứa vỏn vẹn sáu viên đạn mà không thể nạp thêm, thì e rằng không đáng khi chỉ được chọn duy nhất một món tùy thân.

Chỉ việc mang súng bên mình cũng đủ sức răn đe kẻ khác, song nếu chẳng may chạm trán thú dữ thì chắc đã xả hết ổ đạn rồi. Mà khoan, trong trường hợp đó nếu ta đổi sang vũ khí khác thì sao?

“Dao. Trên đảo hoang thì dao sẽ là công cụ vạn năng.”

Một lựa chọn kinh điển. Có người còn nêu cả dao sinh tồn với dao rựa, nhưng chúng đều cực kỳ hữu dụng cả.

Tôi cũng từng nghe kể về trò mài đá thành dao, nhưng đối với dân nghiệp dư thì đâu có dễ.

“Nồi.” “Chén bát.” “Nĩa. Cầm ăn, đâm chọt đều được nốt!”

Có phép trị liệu phòng thân thì tuyệt thật, nhưng tốt hơn hết vẫn là sống khỏe mạnh để không bao giờ phải nhờ cậy đến nó làm gì.

“Gì cơ gì cơ? Mấy cái đó cũng được tính á?”

Người vừa xen vào cuộc trò chuyện giữa tôi và Chiyu là một nhỏ gyaru tóc vàng đuôi ngựa buộc lệch.

Kanna Shiyouko.

Một gyaru tốt bụng với đám otaku… hay đúng hơn, là một cao thủ giao tiếp hòa đồng với tất cả mọi người. Chiếc áo đồng phục mở cúc rất bạo, khoảng hở nơi cổ áo lồ lộ hai bầu ngực căng tròn kèm làn da láng mịn, khiến ánh mắt tôi không khỏi bị cuốn hút, nhưng tôi vận hết sức bình sinh kéo cặp nhãn về chỗ bằng ý chí sắt đá của mình.

“Ahaha, hôm nay ông lại nhìn nữa nhỉ~?”

Ờ thì, rõ là nhỏ đã nhận ra rồi… Dù vậy, cứ trơ trẽn nhìn chằm chằm người ta thì không chỉ cô ấy, mà ngay cả lớp cũng sẽ mất thiện cảm với mình mất. Biết giữ chút liêm sỉ mà quay đi chỗ khác thì hơn.

“Thôi, tạm gác chuyện đó đi.”

“Gác cái gì mà gác chứ~”

Trước màn đánh trống lảng vụng về của tôi, cô nàng phá lên cười giòn giã.

“Vậy thì, tui kính cẩn nghiêng mình xin lỗi bà.”

“Lần này thì ông làm quá rồi đó! ——Mà thôi bỏ qua vụ ngực tui đi nha!”

Giờ mà bắt bẻ nhỏ là người bêu ra vụ ấy trước thì hẹp hòi quá.

“Thì trước đó đã đồng ý là sức mạnh thần kỳ cũng được duyệt mà?”

“Đúng đúng! Nếu được phép, thì tui cũng muốn có một cái nhé.”

“Hê. Là năng lực kiểu nào thế?”