Rất nhanh, Giản Hàng nhận được chứng nhận kết hôn. Cô và Tần Mặc Lãnh không quen thuộc, mỗi người tự giữ chứng nhận kết hôn của mình.
Hai người một trước một sau bước ra khỏi cục dân chính, suốt quãng đường không hề giao tiếp, người không biết lại tưởng rằng hôm nay bọn họ đến làm thủ tục ly hôn.
Cô và Tần Mặc Lãnh hoàn toàn dựa theo ý muốn của trưởng bối hai nhà mà làm thủ tục. Bà nội Tần bảo ngày hôm nay khá được, thúc giục hai người đi đăng ký kết hôn.
Thế là như thế này, không có cầu hôn, không có bất kỳ lời thề nguyện, không có nghi thức lãng mạn, cô đã gả cho Tần Mặc Lãnh.
Xe của cô dừng ở bến đỗ xe phía bên đối diện con đường, xe của Tần Mặc Lãnh do tài xế lái đến, đang từ từ dừng ở phía trước.
Xe dừng lại, Tần Mặc Lãnh không đợi tài xế xuống mở cửa, anh đã mở thẳng cửa xe phía sau rồi ngồi lên. Anh nhìn Giản Hàng, không nói gì, gật đầu nhẹ với cô rồi đóng cửa xe lại.
“Tần Mặc Lãnh”
Giản Hàng nhớ tới điều gì đó, nhanh chân bước qua đó.
Tần Mặc Lãnh trượt cửa kính xe xuống:
“Còn có chuyện?”
Giản Hàng giơ chứng nhận kết hôn trong tay lên,
“Anh có ý định giữ bí mật kết hôn không?”
Tần Mặc Lãnh hỏi ngược lại:
“Trong hợp đồng em ký với Doãn Lâm có điều khoản không được kết hôn?”
Cái gì vậy chứ, Giản Hàng nói:
“Không có”
Tần Mặc Lãnh:
“Thế giữ bí mật kết hôn làm gì? Lại không phải minh tinh.”
Cô không phải là nhìn thấy anh ngay cả làm chứng nhận kết hôn cũng không tình không nguyện, thậm chí chọn ban chiều, do vậy hỏi chuyện cho rõ ràng trước, đừng để đến lúc cô nói với người khác chồng cô là anh, anh lại không muốn công khai, khiến cô như muốn gả cho anh lắm không bằng.
Giản Hàng xác định với anh muốn giữ bí mật kết hôn hay không, còn có một nguyên nhân.
“Nếu như anh không có dự định giữ bí mật kết hôn, tôi giải thích chuyện bà Cao với hội đồng quản trị, nhân tiện nói một chút về tình trạng hôn nhân của mình.”
Chứng nhận kết hôn của cô và Tần Mặc Lãnh, là một chứng cứ xác thực cô không chen chân vào hôn nhân của Cao tổng.
Tần Mặc Lãnh cho cô đáp án chắc chắn lại lần nữa:
“Giữ bí mật kết hôn thì thà không kết hôn còn hơn.”
Thế nên cô có thể cầm chứng nhận kết hôn làm lá chắn. Giản Hàng không coi anh là chồng mình, theo thói quen nói:
“Cảm ơn”
Tần Mặc Lãnh chống cằm, ánh mắt sâu thẳm như đáy đầm nước dừng trên mặt cô vài giây, sau đó nhìn về phía đường cái có dòng xe đang chạy như con thoi.
“Hội đồng quản trị của Doãn Lâm làm khó em?”
Giản Hàng do dự trong chốc lát, tạm thời không rõ, Bàng Lâm Bân đã nhìn thấy video đó, những người khác trong hội đồng quản trị chắc cũng sẽ nhìn thấy, luôn có những người nhiều chuyện hóng hớt, không chê việc lớn, không thể nào không truyền tới thành viên khác trong hội đồng quản trị.
“Hội đồng quản trị bây giờ vẫn chưa tìm tới tôi.” Cô nói.
Tần Mặc Lãnh gật đầu, không nói gì thêm. Cửa xe kéo lên, tài xế khởi động xe rồi lái rời đi.
Giản Hàng đi qua đường tìm xe của mình, cô không hiểu ban nãy Tần Mặc Lãnh vì sao lại quan sát cô, giống như đang nhìn cô, nhưng lại giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó. Cô nhìn không rõ Tần Mặc Lãnh, cũng không có sinh lực để suy nghĩ rốt cuộc trong lòng anh nghĩ gì, khởi động xe quay về công ty.
Trên vị trí làm việc trong văn phòng, có năm sáu người đang ngồi quây quần lại uống trà chiều, cafe và đồ ngọt, mỗi người một phần. Mấy người vừa ăn vừa cười nói, Giản Hàng tới cũng không phát hiện ra, đến khi Lâm Kiêu xoay mặt, trông thấy Giản Hàng đang đứng trước cửa, đang ung dung nhìn đồ ngọt trong tay cậu.
Lâm Kiêu sững sờ, cậu không biết Giản Hàng đi làm chứng nhận kết hôn, tưởng rằng cô hôm nay sớm đã quay về nhà, cậu tận mắt trông thấy cô cầm túi xách và chìa khóa xe bước về phía thang máy, nào có biết cô đột nhiên quay lại.
Không nên chứ.
Bị vợ của Cao tổng đánh tới cửa, mất mặt trước mặt tất cả cấp dưới, đổi thành ai cũng phải hoài nghi nhân sinh, phải quay về điều chỉnh lại mình cho tốt một lát, nghiêm trọng hơn nữa, nghỉ việc cũng không phải không có khả năng. Nhưng trông Giản Hàng hoàn toàn là dáng vẻ không sao.
Lâm Kiêu xác thực bản thân không hoa mắt, cậu từ trên mặt Giản Hàng trông thấy vẻ mặt nhẹ nhõm vui mừng. Tim đột nhiên đập nhanh, Giản Hàng càng yên lặng, có nghĩa là về sau mưa to gió lớn đang đợi bọn họ.
“Sếp, chúng tôi...”
Lâm Kiêu ngượng ngùng cười.
“Chúng tôi chuẩn bị tăng ca suốt đêm, ăn chút đồ lót bụng trước.”
Bây giờ là 4h30 chiều, nói là vì tăng ca suốt đêm ăn trước cơm tối, cũng trước quá nhiều rồi. Ban nãy khi Lâm Kiêu giải thích, chột dạ không ngừng, hai chân vốn gác trên bàn, lập tức hạ xuống, ngồi ngay ngắn nghiêm túc.
Mấy người khác lặng lẽ cúi đầu, trong miệng còn có đồ ngọt, không kịp nhai kỹ, nơm nớp lo sợ nuốt xuống, suýt chút nữa thì nghẹn chết. Hôm nay tâm tình của sếp vốn dĩ đã không tốt, bọn họ nhân lúc cô không có ở đây còn thong dong như vậy, đây không phải là tự mình đụng vào họng súng của cô để tìm chết ư?
Giản Hàng hỏi:
“Trà chiều là ai mua?”
Lâm Kiêu:
“Tôi. Là tôi chủ động mua, cũng là tôi lôi kéo bọn họ sa ngã. Sếp chị muốn trách thì cứ trách một mình tôi.”
“Là bản thân chúng tôi muốn ăn.”
Mấy người khác cùng đồng thanh.
Lâm Kiêu tốt bụng mời bọn họ uống trà chiều, nói lúc sếp mở họp hôm nay, mấy người bọn họ đều trong trạng thái căng thẳng, đương nhiên phải uống một cốc cafe cho đỡ sợ.
Lâm Kiêu trước khi mua bọn họ đều biết, cũng không từ chối, để một mình Lâm Kiêu gánh tội là không phúc hậu.
Giản Hàng nhìn về phía Lâm Kiêu.
“Tiền trà chiều tìm tôi thanh toán, tôi mời mọi người.”
Tất cả mọi người đều dại cả mắt ra.
“Cafe phải uống chậm.”
Giản Hàng quay người trở về phòng làm việc của mình.
Chuyện bà Cao, cô bắt buộc phải chiếm được quyền chủ động, nếu như đợi hội đồng quản trị yêu cầu cô cho lời giải thích, cô sẽ nằm trong thế bị động.
Bây giờ chỉ có Bàng Lâm Bân hỏi cô xảy ra chuyện gì, trên một ý nghĩa nào đó, sự hỏi thăm của sếp Bàng không đại diện cho hội đồng quản trị, cô là người phụ trách chi nhánh của công ty do Bàng Lâm Bân bổ nhiệm, gửi tin nhắn hỏi cô xảy ra chuyện gì, cũng kèm theo ý quan tâm trong đó.
Vốn dĩ cô có dự định làm rõ đầu đuôi sự việc rồi mới báo cáo chi tiết lên hội đồng quản trị, bây giờ quyết định báo cáo trước, xem hội đồng quản trị bên đó có phản ứng như thế nào, để cô có sự chuẩn bị kỹ lưỡng.
Giản Hàng không tràng giang đại hải, ngắn gọn xúc tích nói rõ ngọn nguồn của sự việc. Không đến hai mươi phút đã xong toàn bộ, gửi cho sếp Bàng, lại nhân tiện chuyển phát cho các thành viên hội đồng quản trị khác.
Manhattan bên đó bây giờ là 5 giờ sáng, bọn họ sẽ không sớm như vậy trông thấy mail. Giản Hàng đóng hòm thư, dựa vào trong lưng ghế yên tĩnh vài phút.
Một buổi chiều ngày hôm nay còn dài đằng đẵng hơn cả thời gian một tháng ngày thường.
Giản Hàng lấy chứng nhận kết hôn từ trong túi xách ra, chụp lại gửi vào nhóm chat của gia đình. Hai phút trôi qua, trong nhóm không ai trả lời.
Ông bà nội chắc đang ở trong cửa hàng làm việc, mẹ hôm nay có thể lại ra ngoài leo núi, cha có lẽ vẫn đang lên lớp. Sau khi mẹ nghỉ hưu thường xuyên hẹn bạn bè đi leo núi, cha năm nay dạy lớp 9 sắp tốt nghiệp, thời gian lên lớp cũng nhiều.
Giản Hàng rời khỏi nhóm chat.
Cô cầm chứng nhận kết hôn, ánh mắt tập trung vào ảnh thẻ bên trên, cô và Tần Mặc Lãnh trở thành vợ chồng, song anh không hề yêu cô. Khi video bà Cao đánh tới cửa được truyền tới Bàng Lâm Bân bên đó, cô tưởng rằng cuộc hôn nhân giữa cô và Tần Mặc Lãnh không thành nữa.
Định thần lại, Giản Hàng thu lại chứng nhận kết hôn, bắt đầu làm việc.
Khi sắp tan làm, tin nhắn trong điện thoại nhảy liên tục, trong nhóm chat của gia đình sôi nổi lên. Ông bà nội suýt chút nữa khen ảnh thẻ của cô và Tần Mặc Lãnh đẹp như hoa.
Mẹ hỏi cô tối mai có cuộc xã giao nào không.
Giản Hàng: [Chắc không có ạ.]
Mẹ: [Thế con cùng Mặc Lãnh tối mai về nhà ăn cơm? Chúc mừng cho hai đứa.]
Giản Hàng mong chờ về nhà ăn cơm, không có nghĩa là Tần Mặc Lãnh vui vẻ chúc mừng, nói không chừng anh còn có sắp xếp khác, căn bản không rảnh.
Cô xác định thời gian trước với Tần Mặc Lãnh:
Đọc đầy đủ truyện chữ Cưới Trước Yêu Sau, truyện full Cưới Trước Yêu Sau thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Cưới Trước Yêu Sau