Ai chiếu Thái hậu hoăng ban bố ngày thứ hai, từ Thái Nguyên truyền đến tin chiến thắng, khâm mệnh Đại tướng quân Hoàng Phủ Khuynh Kình xử tử bè lũ phản quân của Ngân vương tại thành Phàn Dương, hai mươi vạn phản quân có một nửa đứng ra quy hàng, phản loạn được bình định.
Ngày ấy, Đông Phương Hạo cùng quần thần ngự giá thân nghênh Hoàng Phủ Khuynh Kình chiến thắng trở về, đội ngũ nghênh đón rộn ràng hoành tráng, một đường đi đến Trì Thanh cung.
Hoàng Phủ Khuynh Kình không gặp Khuất Bình trên triều, mà ngay cả trên bàn tiệc khánh công cũng không thấy thân ảnh của hắn.
— Chẳng phải hắn đã trở lại?
Trong khi nâng chén ngôn hoan, Hoàng Phủ Khuynh Kình thầm nghĩ.
“Hoàng Phủ tướng quân lần này lập được đại công, thật sự là thật đáng mừng, cho phép ta mời tướng quân một ly.” Một vị quan viên đi tới, cười hướng Hoàng Phủ Khuynh Kình mời rượu.
“Kì thượng thư nói quá lời, nếu như phản loạn không thể bình định, phiền phức của ta có thể lớn lắm.”Hoàng Phủ Khuynh Kình vừa cười vừa nói.
“Hoàng Phủ tướng quân nói đùa.”
Đúng lúc này, Hoàng Phủ Khuynh Kình nhìn thấy Khuất Bình.
Khuất Bình đang từ hành lang đi vào đình viện, hắn vừa thấy Hoàng Phủ Khuynh Kình liền hướng sang nhẹ gật đầu.
Hoàng Phủ Khuynh Kình chỉ nhìn hắn.
Chỉ thấy hắn đi đến bên Hoàng Thượng cùng y nói gì đó, Hoàng Thượng nghiêng tai nghe, trên mặt cũng không biểu lộ gì rõ rệt, một lát sau ngước mắt nhìn nhìn Khuất Bình, đột nhiên nở nụ cười thoáng cái rồi nhíu mày, hướng Khuất Bình nói một câu, Khuất Bình cũng mỉm cười gật đầu, sau hắn mới đi về phía Hoàng Phủ Khuynh Kình.
Thấy hắn đi về phía mình, Hoàng Phủ Khuynh Kình cũng tiến lên trước vài bước nghênh tiếp.
“Đại nhân.”
“Hoàng Phủ tướng quân hành trình mệt mỏi, quả thực vất vả ngươi.” Thấy hắn, Khuất Bình khẽ cười nói.
Khuất Bình một thân y quan Thừa tướng, chắp tay mà đứng, có vẻ vài phần thanh tĩnh, vài phần giản dị.
“Khí sắc của đại nhân……” Hoàng Phủ Khuynh Kình cẩn thận nhìn hắn một hồi, càng cảm thấy gương mặt hắn mang theo một loại tái nhợt của bệnh nặng mới khỏi.
Khuất Bình nghe hắn nói như vậy thì khẽ chau mày, mấp máy môi, tựa hồ muốn nói lại thôi.
“Có chuyện gì?” Hoàng Phủ Khuynh Kình không khỏi hỏi.
Khuất Bình tuy sắc mặt bình tĩnh, nhưng đáy mắt lại đầy phức tạp, tựa hồ còn quấn quýt một loại tự trách.
Hắn giương mắt nhìn Hoàng Phủ Khuynh Kình, lẳng lặng nói, “Vì ta, lệnh muội ly khai hoàng cung.”
Hoàng Phủ Khuynh Kình sửng sốt.
Khuất Bình nhìn hắn trong chốc lát, đột nhiên xoay người lấy một chén rượu không, tự châm đầy một chén.
Hắn chấp chén trên tay, hướng Hoàng Phủ Khuynh Kình nói, “Hết thảy đều là do ta mà nên, ta ở đây hướng tướng quân mượn rượu bồi tội.”
Hoàng Phủ Khuynh Kình sững sờ, lập tức kêu, “Đại nhân –”
Khuất Bình không để ý đến, chỉ đặt chén rượu lên môi, uống một hơi cạn sạch.
Thấy hắn lại châm chén thứ hai, Hoàng Phủ Khuynh Kình thân thủ ngăn cản, “Đại nhân, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?”
“Ngươi hẳn là biết được…… chính là……” Khuất Bình thở dài.
Hoàng Phủ Khuynh Kình nghĩ là hắn sẽ nói tiếp, thế nhưng Khuất Bình nhíu mày rồi cuối cùng cũng không nói nên lời, thừa dịp Hoàng Phủ Khuynh Kình buông tay hắn lại bưng chén rượu lên uống cạn.
Khuất Bình đặt chén rỗng trên bàn, liền muốn châm chén thứ ba.
Lúc này vươn tay ra ngăn cản không phải là Hoàng Phủ Khuynh Kình, mà là Đông Phương Hạo chẳng biết lúc nào đi đến bên cạnh Khuất Bình.
Chỉ thấy y lấy bầu rượu trong tay Khuất bình ra, đổ đầy rượu vào chén, sau đó nâng chén nhìn về phía Hoàng Phủ Khuynh Kình, đôi mắt sâu trầm, chậm rãi nói, “Phụ muội muội của ngươi chính là trẫm, không liên quan gì đến Thái phó, muốn trách liền trách trẫm là được.”
“Thần không dám.” Nghe Hoàng Thượng nói như vậy, Hoàng Phủ Khuynh Kình sao dám nhận, liền muốn quỳ xuống.
“Hoàng Phủ tướng quân.” Khuất Bình vội vã vươn tay đỡ hắn.
Hoàng Phủ Khuynh Kình chợt nhìn thấy vết thương chằng chịt trên hai cổ tay Khuất Bình, vốn bị hắn giấu dưới ống tay áo.
“Đại nhân, ngài……” Hoàng Phủ Khuynh Kình đứng thẳng lên liền lập tức nắm chặt lại bàn tay mà Khuất Bình vội vã rụt về.
Không chỉ là cổ tay, hắn trông thấy trong lòng bàn tay Khuất Bình cũng có đả thương.
“Không có gì.” Khuất Bình cười cười, liền rút tay về.
Hoàng Phủ Khuynh Kình lòng thầm nghi hoặc, thấy hắn không nói cũng không biết nên như thế nào hỏi, giương mắt nhìn Hoàng Thượng, Hoàng Thượng tựa hồ cũng không có phản ứng gì, chỉ là ngửa đầu uống hết chén rượu.
“Hoàng Thượng, ngươi tới làm cái gì?” Lúc này Khuất Bình cũng quay đầu nhìn Đông Phương Hạo, biểu lộ đầy bất đắc dĩ.
“Cũng không có gì.” Đông Phương Hạo vuốt vuốt chén rượu trong tay, đột nhiên y nhìn về phía Hoàng Phủ Khuynh Kình hỏi, “Lại nói tiếp, trẫm tựa hồ không hỏi qua ngươi, ngày đó ngươi như thế nào lại cùng thái phó gặp được nhau?”
Hoàng Phủ Khuynh Kình nhìn cặp mắt nheo lại của Đông Phương Hạo, cảm thấy Hoàng Thượng tựa hồ có một tia không vui.
“Hồi bẩm Hoàng Thượng, ngày đó Thừa tướng cùng Thích tướng quân tiến vào thành Thái Nguyên.” Hoàng Phủ Khuynh Kình khom người đáp.
“A?” Đông Phương Hạo quay đầu nhìn Khuất Bình, “Ngươi đều không cùng trẫm nói tỉ mỉ qua.”
Nghe ngữ khi nén giận của y, Khuất Bình có chút dở khóc dở cười, “Để Hoàng Phủ tướng quân ngày mai nói cho ngươi nghe, hôm nay cho hắn sớm một chút hồi phủ nghỉ tạm a, được không?”
“Không được.”
“Hoàng Thượng, ngươi uống nhiều quá rồi.” Khuất Bình bất đắc dĩ thở dài.
“Trẫm không có.”
“Tiểu Lục tử, giúp ta vịn Hoàng Thượng trở lại tẩm cung, hắn nên nghỉ ngơi.” Khuất Bình không để ý tới hắn, chỉ quay đầu lại phân phó, sau đó hắn nhìn Hoàng Phủ Khuynh Kình, “Thay ta hướng công chúa vấn an.”
“Khuynh Kình đã biết.” Hoàng Phủ Khuynh Kình mỉm cười trả lời.
“Ân.” Khuất Bình gật đầu.
“Hoàng Thượng, đi thôi.” Khuất Bình vịn Đông Phương Hạo thấp giọng nói.
“Trẫm không có say.” Đông Phương Hạo cả người tựa vào trên thân Khuất Bình, đầu tiến đến trên cổ Khuất Bình, hơi thở nóng bừng, nói.
“Còn nói không có say?” Khuất Bình cười nhìn hắn.
Hoàng Phủ Khuynh Kình nhìn theo bóng lưng bọn họ rời đi, liễm liễm thần sắc cúi đầu xuống, thấy chén rượu trống rỗng trên bàn, hắn không khỏi có chút nhược kinh, sau rồi lại thở dài.
— Hoàng Thượng, cũng chỉ ở trước mặt người ấy mới có thể như vậy a…… May mắn, giờ đây người ấy đã trở lại. Về phần Khâm nhi……
Ánh mắt hắn ảm ảm, bởi vì hắn biết rõ, có một số việc thật sự là không cách nào miễn cưỡng.
……..
Bên cổ mang theo hôi thở ấm áp, mãi cho đến chỉ còn lại hai người, Đông Phương Hạo vẫn kề cận Khuất Bình không chịu buông, ngược lại vươn tay vây quanh eo hắn, đưa hắn sát vào mình.
“Vừa rồi ngươi tức giận cái gì?” Khuất Bình thấp giọng hỏi, hắn nhìn vào mắt Đông Phương Hạo, đôi tròng mắt kia thanh thanh sáng sáng, nào có một tia men say.
“Ta giận –” Đông Phương Hạo vừa nói vừa đem môi để sát vào môi hắn, “Ánh mắt Hoàng Phủ Khuynh Kình nhìn ngươi……”
“Ngươi a……” Khuất Bình bất đắc dĩ cười nhẹ, trong thanh âm xen lẫn một chút thở dài, nói nhỏ, “Có đôi khi thật là vô lý ……”
“Thật không?” Đông Phương Hạo cười nhẹ, lưỡi y thừa cơ cuốn vào trong miệng Khuất Bình, nhấm nháp hương vị độc hữu của hắn.
Khuất Bình nhắm mắt, dùng tâm cảm thụ, cũng tinh tế hưởng ứng.
Môi lưỡi dây dưa trong lúc đó, nhen nhóm lên thứ nhiệt độ chôn giấu đã lâu trong lòng Đông Phương Hạo.
Y cơ hồ dán chặt lấy Khuất Bình, mãnh liệt hôn, lưỡi dường như muốn càng thêm xâm nhập, khiến cho cả người y đều vươn về phía trước, áp đảo Khuất Bình, khiến hắn đành phải không ngừng ngửa về phía sau phối hợp với góc độ của Đông Phương Hạo.
Đọc đầy đủ truyện chữ Cửu Cung Tế, truyện full Cửu Cung Tế thuộc thể loại Huyền Huyễn cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Cửu Cung Tế