Chương 2 phần 3
Trans + edit: Midzuki
Mặt trời giờ đã ở đỉnh đầu rồi, những tia nắng của nó giờ đã rát hơn nhiều so với buổi sáng, từ từ làm chúng tôi kiệt quệ năng lượng.
Theo lời đề nghị của tôi, hai đứa chúng tôi nghỉ giải lao, chúng tôi ghé thăm một nhà ga ven đường đã thu hút sự chú ý của tôi. kia rõ ràng là một cửa hàng và một khu vực ăn uống được xây dựng bên trong nhà ga, nhưng nó đã đóng cửa hôm nay, do đó chúng tôi quyết định nghỉ ngơi trên một chiếc băng ghế dài dưới tán cây.
Trước mắt chúng tôi là một bãi đậu xe rộng lớn, hình ảnh của vùng nông thôn từ nơi đây như được thu nhỏ lại, với hai con đường nhựa trải dọc hai bên. Ngoài ra, phía bên kia bầu trời xanh rực rỡ là hình ảnh những ngọn đồn uốn lượn trong vô cùng mềm mại.
“Cậu có thể nhận ra rằng,” Hikaru nói với giọng điệu lười biếng, khi ngồi trên băng ghế. “ Tớ thực sự không hề có ý định chạy trốn. Tớ biết là tớ sẽ trốn không thoát. Đây chỉ là bỏ trốn tạm thời mà thôi.”
“ Vậy cậu định bỏ trốn tới khi nào?”
“Cho tới khi tháng 8 kết thúc. Tớ cần thêm một khoảng thời gian cho tới lúc đó.”
Bảy ngày cuối cùng cho tới khi mùa hè kết thúc. Hikaru dường như sẽ tận dụng khoảng thời gian nghỉ ngơi này để thực hiện một kế hoạch nào đó.
“ Nhân tiện, tớ đã nghĩ ra một trò chơi. Cậu muốn nghe thử không?”
Hikaru lau mồ hôi từ trán cậu ấy rồi nói với tôi.
“Một trò chơi?”
Tôi đang ở giữa sự lưỡng lự khi đang lựa chọn đồ uống từ máy bán hàng tự động, và Hikaru khẽ cụp mi xuống vì khó chịu. Tuy nhiên, sự nhẹ nhàng trên khóe môi khẽ cong nhẹ lên của cậu ấy mang một cảm xúc dường như rất đỗi thuần khiết, như thể cậu ấy đang tận hưởng một điều gì đó rất đặc sắc.
“Đúng, một trò chơi.”
“Thể loại gì thế?”
“ Loại gì, ấy hả?”
Hikaru vuốt gọn tóc sang một bên với một cử chỉ duyên dáng rồi im lặng như thể cậu ấy đang nghĩ xem nó thuộc thể loại gì. Tôi bỗng cảm thấy có chút sợ hãi khi biểu cảm của cậu ấy đột nhiên trở nên vô hồn.
“Nó không thích hợp để gọi đó là trò chơi giải trí, và nó quá trẻ con để coi đó là một nhiệm vụ tử tế, do đó, trò chơi này cực kỳ tồi tệ.”
“Nghe có vẻ vui, cậu nói đi xem nào.”
Với một tiếng cạch, một lon đồ uống đóng hộp được rơi ra từ máy bán hàng tự động. Tôi nhặt nó lên và ngồi xuống bên cạnh Hikaru trên băng ghế dài.
Tôi hoàn toàn không hề cảnh giác chút nào.
Mặc dù cậu ấy là người mà tôi quen biết, vừa mới giết một người chỉ mới vài tiếng trước. Nói cách khác, chuyện này hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi.
Dưới con đường ngập tràn hoa nắng, cùng với tiếng kêu của ve sầu vang khắp không khí xung quanh, Hikaru cất lời từ tốn với đôi môi gầy gò của cậu.
“Từ ngày mai cho tới ngày 31 tháng 8, chúng ta sẽ giết mỗi ngày một người, tổng cộng sẽ là bảy mạng.”
Với tiếng rít kêu thét lên báo hiệu chiếc lon đã được mở. Bọt sủi ra từ nó làm ướt những ngón tay vẫn còn đang cầm nắp lon. Chẳng thể nghĩ tới việc phải lau sạch nó đi, tôi nhìn chằm chằm vào Hikaru.
“... Chúng ta? Vậy ý cậu là tớ cũng phải giết người nữa ấy hả?”
Khi thấy tôi nói vậy, Hikaru có vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên rồi cười lên thành tiếng.
“Cậu đi thẳng vào vấn đề luôn sao, eh?”
Nhìn cách cậu ấy vuốt nước mắt từ khóe mi vì sự hài hước vừa rồi, tôi tự hỏi tôi có nên chỉ ra cho cậu ấy rằng giết người chính là tội ác hay không.
Trước khi tôi kịp nói gì khác, Hikaru lại cất tiếng thêm một lần nữa.
“Đúng thế, ngày đầu tiên là tớ, ngày thứ hai là Rin, ngày tiếp theo đó sẽ về lại thành tớ. Và cứ như thế chúng ta thay phiên nhau, giết đủ bảy người.”
“Cậu nghiêm túc?”
“Đương nhiên là tớ nghiêm túc về chuyện này.”
“Cái quái gì thế? Tớ cực kỳ phải đối vụ này.” Tôi cứ thế mà phun câu chửi ra ngoài.
Thực sự thì, có thật là cậu ấy đang bắt chước phim hay tiểu thuyết không vậy? Tôi cố gắng nghĩ đến bất cứ tiểu thuyết nào có tình tiết tương tự như trên, nhưng chẳng lấy nổi một cuốn nào xuất hiện trong đầu.
“ Có phải cậu điên rồi sau khi vừa mới giết người xong đúng không?”
Tôi biết rằng cậu ấy không phải kiểu người như vậy, nhưng tôi tự hỏi rằng liệu tính cách của một người hoặc sở thích của họ có thể thay đổi chóng mặt sau khi vừa giết xong ai đó không, vì tôi chưa giết ai bao giờ cả.
“Thật là lố bịch. Cậu đưa tớ đến đây chỉ để tham gia trò chơi giết người này thôi hả?” Tôi nói với giọng điệu khinh miệt có chủ đích.
“Đúng. Tớ đưa cậu đến đây chỉ để chơi trò chơi này với tớ.”
“... Cậu có thực sự hiểu việc giết người là gì không vậy?”
Cuối cùng, tôi thua rồi, tôi chỉ có thể nói những từ ngữ hết sức bình thường như vậy. Thực ra, tôi chỉ là một người nhạy cảm với mọi thứ xung quanh hơn những người khác, và tôi nghĩ rằng điều mà tôi vừa nói là điều đáng phải nói ra. Nhưng tôi biết rằng câu trả lời đúng ấy không phải là thứ mà cậu ấy đang tìm kiếm.
Cậu ấy đang thử thách tôi. Xem xem, liệu tôi có trả lời đúng áp án mà cậu ấy mong đợi hay không.
Tôi biết cậu ấy sẽ hỏi tôi câu hỏi như thế hết lần này đến lấy khác, và tôi thường cố trả lời cậu ấy theo nhiều hình thức khác nhau. Khi tôi không biết phải nói gì, tôi sẽ kể chuyện cười để làm cậu ấy xao nhãng.
Nhưng lần này khác hoàn toàn. Việc giết người vượt ngoài tầm hiểu biết của tôi.
“Tớ không ngờ rằng mình sẽ bị Rin giáo huấn về mặt đạo đức đấy.”
“Đừng có mà đùa với tớ.”
“Bởi vì tớ nghĩ cậu là một kẻ điên.”
“Tớ nghĩ cậu còn hiểu rõ chuyện đó hơn bây giờ.”
Natsuno Hikaru. Chàng trai nổi tiếng nhất trường. Kiệt tác hoàn mỹ do chúa tạo ra không lấy một khuyết điểm. Cậu ấy có những sở thích kinh dị đáng ngạc nhiên, nhưng cậu cũng đủ khéo léo để che đậy chúng trước mọi người. — Cậu ta là người có tiền sử cố gắng tự sát.
Ngay cả khi xem xét đến yếu tố đó, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cậu ấy sẽ đề xuất một đề nghị âm hiểm đến mức này.
“ Tớ sẽ không chơi. Ngay từ ban đầu, tớ còn chẳng hiểu mục đích thực sự của nó.”
“Chỉ là thêm chút gia vị thôi. Chạy trốn bình thường thì câu chuyện sẽ tẻ nhạt, không phải sao?”
“Sau cùng thì, ra là cậu chỉ muốn bắt chước “ Gateway” mà thôi.”
Tác phẩm ấy thực sự là một tiểu thuyết thú vị khi viết về quá trình vừa lẩn trốn vừa khi giết người, thay vì lẩn trốn sau khi mới giết một ai đó. Cậu ấy nên tự thú và viết một cuốn tiểu thuyết về việc cậu ấy vừa làm sau khi ra tù thì hợp lý hơn cái trò đó nhiều.
Tôi không nghĩ Hikaru lại là người không phân biệt được giữa hư cấu và thực tại. Tôi thấy hơi thất vọng rồi.
“Tớ sẽ nói với cậu điều này bởi vì có thể cậu đã suy nghĩ lệch lạc đi sau giết người, nhưng giết người không phải là hành động mà cậu làm nó một cách tùy tiện.”
“Tại sao lại không?”
“Cậu hỏi là, tại sao lại không á?...”
Làm thế nào mà cậu ấy có thể hỏi “ tại sao” một cách điềm nhiêm đến vậy? Tôi thực sự muốn tát cậu ấy rồi nói, “ Rốt cuộc cậu đang tỏ vẻ gì ở đây, đòi làm trẻ con mới lớn à?”
Nhưng rốt cuộc tôi có thể nói gì để thuyết phục cậu ấy đây? Nói rằng người nhà nạn nhân sẽ đau lòng, thì nó giống hệt như câu trả lời văn mẫu bình thường, có lẽ nó sẽ chẳng đủ để xoay chuyển nổi cậu ấy, người vừa mới giết mẹ mình.
“Nếu cậu giết người, cậu chắc chắn sẽ bị bắt bỏ tù.”
Sau một hồi do dự xem xem tôi nên dùng từ ngữ gì để nói với cậu, tôi thủ thỉ đưa ra kết luận.
“Đó là lý do tại sao cậu không muốn à?” Hikaru đáp lại ngay tức khắc.
Đương nhiên, tôi có muốn đi tù đâu. Tại sao cậu ấy lại trông bối rối đến vậy?
Tôi ném chiếc lon rỗng vào thùng rác, rồi nhìn Hikaru thêm một lần nữa.
“Bởi vì giết người sẽ hủy hoại cuộc đời của tớ. Tớ không muốn điều đó xảy ra.”
Nếu bạn làm sát nhân hàng loạt, án tử hình sẽ cầm chắc trong tay. Dù cho chỉ là vô tình may mắn, bạn không phải nhận án tử hình và có thể sống một cuộc đời bình thường sau khi thay đổi tên họ và nhân dạng, bạn sẽ không thể sống cuộc sống của một người bình thường được nữa. Xã hội giờ đã khắc nghiệt hơn với những tội ác do trẻ vị thành niên gây ra, đặc biệt là giết người, điều này thường xuất hiện nhiều trong các chương trình tin tức và tạp kỹ, đảm bảo rằng những tội ác của chúng sẽ không bao giờ biến mất khỏi tâm trí mọi người.
“Đời chứ không phải phim, cậu nên đầu thú đi.”
“ Nó sẽ tổn hại gì đến việc cuộc đời cậu sẽ kết thúc nếu như bị bắt?”
Cuối cùng thì tôi thực sự đã rất bực mình. Tất nhiên, sẽ có một vấn đề rất lớn xảy ra.
“Giống như tớ đã nói,...”
Sau khi nói được đến đó, tôi chững lại một nhịp.
— Hả?
Điều to tát nhất chính là nếu cuộc đời của tôi chính thức chấm hết.
— Nhưng chấm hết cái gì? Bản tính vô tâm của tôi. Sự thờ ơ của bố mẹ. Sự miệt thị của bạn bè. Đó vốn là những ngày tăm tối. Và cả việc Hikaru biến mất vào cuối kỳ nghỉ hè.
Hiện tại đối với tôi quan trọng rất nhiều so với tương lai. Nhưng tại sao lại thế?
Bởi vì tôi không tự tiên đoán được tương lai? Hay bởi vì hy vọng vốn chẳng tồn tại từ ban đầu? Cuộc đời tôi đang sống sai ở đâu? Sao lại kết thúc như thế này?
Tôi không muốn nghĩ đến nó nữa.
Tôi bắt đầu thở dốc. Từng giọt mồ hôi lăn xuống thấm đẫm lưng tôi.
“Bây giờ là kỳ nghỉ hè, đúng không? Cậu đang tuổi mười tám mà,sao lại không chứ? Đây là thời điểm thích hợp để bỏ trốn.”
Những gì cậu ấy nói hoàn toàn vô nghĩa. Ấy vậy mà, kỳ lạ thay những lời đó lại gieo mầm hạt giống ẩn sâu trong lòng tôi.
Mười tám tuổi, kỳ nghỉ hè thanh xuân cuối cùng. Mùa hè mà những cậu trai, cô gái chính thức trở thành người lớn.
Một mùa mà sức nóng của mặt trời luôn gay gắt và âm thanh của ve sầu che phủ lấy vạn vật.
Tầm nhìn của tôi mờ dần.
Nó giống như não tôi đang gặp chấn động mạnh, một cơn chóng mặt khủng khiếp ập đến. Đó có phải là do cậu ấy đang tẩy não tôi không?
“Hikaru…”