Enjoy!

---------------------------------------

Nhịp đập con tim này

Buổi sáng.

Vừa thắt cà vạt đồng phục, tôi vừa nhìn vào gương trên bồn rửa mặt.

Vẻ mặt vốn đã uể oải nay còn mất hết sức sống. Nếu bây giờ bị chuyển sinh sang thế giới khác, chắc tôi sẽ bị tiêu diệt với tư cách là một Undead mất. Chất lượng giấc ngủ tệ hại do ngủ gục trên ghế cũng góp phần vào tình trạng này...

Giờ nghĩ lại, ký ức trước khi ngủ của tôi cũng khá mơ hồ. Ban đầu định học đến cùng, vậy mà lại bỏ cuộc giữa chừng, đúng là có lỗi với senpai thật.

Nhưng ít nhất, tôi cũng có được một chút thành quả từ những gì đã bỏ ra. Tôi đã phần nào cảm nhận được sự khắc nghiệt trong lịch trình hàng ngày của Watatsuki-senpai. Và tôi cũng đã nhận ra mình cần làm gì tiếp theo.

Lần tới, mời senpai ‘chuyện đó’ vào lúc nào, bằng cách nào đây...

Vừa lơ đãng nghĩ ngợi, tôi vừa tiếp tục chuẩn bị đến trường.

Bây giờ thì đã quá trễ để giành suất đến trường sớm nhất rồi. Cứ thong thả mà đi thôi. Dù sao cũng chẳng có ai chờ tôi cả.

Khi đang buộc dây giày ở cửa, tôi nghe thấy tiếng Mei gọi từ phòng khách.

"Touyaaa~. Tối nay chị sẽ ngủ lại nhà mấy đứa trong nhóm nha~."

"Lại nữa à? Tháng này đã bốn lần rồi đó."

Không. Chị ấy thực sự ở đó, ngay góc đường sau khi rời khỏi khu nhà tôi. Vẫn là dáng đứng thẳng lưng quen thuộc ấy. Chỉ khác là hôm nay không đeo túi đựng cung.

Chị ấy cầm túi xách đi học bằng một tay, tay còn lại thì cầm điện thoại, thi thoảng chỉnh lại tóc mái. Chắc là đang dùng camera trước để kiểm tra ngoại hình.

…Chúng tôi có hẹn nhau sáng nay không nhỉ?

Tôi không nhớ gì cả, nhưng dù sao cũng phải bắt đầu với một lời chào cơ bản.

"Chào buổi sáng, Watanuki-senpai."

"…!"

Ngay khi tôi cất tiếng, bờ vai senpai giật mạnh.

"A, ừm, chào buổi sáng... Amemoto-kun."

"...?"

Giọng nói vốn luôn nghiêm nghị của senpai hôm nay lại có chút mềm nhũn. Có lẽ chị ấy đang không khỏe.

Mà cũng đúng thôi. Với khối lượng công việc chất chồng như vậy trong một ngày, dù có bao nhiêu thể lực đi chăng nữa thì cũng không thể không tích tụ mệt mỏi. Thể trạng suy yếu là điều khó tránh.

"Kh... không phải ảo giác... Mình lỡ hoảng loạn... Uư..."