Enjoy!
-----------------------------------
Phần báo hiệu sóng gió
Những chiếc bánh mì chồng chất.
Vì cú sốc thị giác đó, tôi vô thức thu mình sau cánh cửa lớp, ôm khư khư hộp cơm trưa trong tay.
Hả? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tôi vô thức rơi vào tư thế nghe lén một cách liền mạch luôn rồi.
Ngồi thụp xuống hành lang, tôi liếc mắt nhìn xung quanh. Ít người quá. Nếu có bị học sinh năm hai nào đó lạ hoắc bắt gặp, với độ mờ nhạt của tôi thì chắc họ cũng quên ngay thôi.
Mặc cho tôi đang cầu nguyện để không bị ai quen biết phát hiện, cuộc trò chuyện của các senpai vẫn tiếp tục.
"Rino-chan này, dạo gần đây cậu có vẻ lạ lắm đó nha? Hôm kia mình còn thấy cậu không mang cung về nữa~"
A, vậy là vụ mang cung đi học được xử lý ổn rồi.
Mà thật ra vụ ăn trưa cũng được giữ đúng theo kế hoạch đấy chứ. Chỉ là theo một cách... khác thường mà thôi.
"Ừm, một đàn em lo lắng cho mình lắm. Em ấy góp ý thế—"
"Là lo lắng sao~?"
"Em ấy sợ rằng mình có thể bị đè bẹp bởi trọng lượng của cây cung."
Ừ đúng, nếu chẳng may bị thiếu máu hay vấp ngã, cái cung nặng đó có thể khiến cô ấy bị thương nặng hơn.
Tốt rồi. Với cách này, senpai sẽ không còn bị gánh nặng vô ích khi đi học nữa. Nếu điều đó giúp chị ấy đỡ mệt mỏi hơn thì—
"Thế nên từ hôm nay, mình quyết định mang thêm tạ 2kg vào mỗi chân khi đến trường."
Hả——!? (Quá sốc, cứng đờ người)
"Như vậy thì không cần lo bị đè bẹp, mà còn có thể luyện tập nhẹ nhàng nữa."
Lần đầu tiên trong đời tôi thấy có người mang tạ đi học. Bộ chị là nhân vật bước ra từ shounen manga đấy à? Rốt cuộc chị định luyện tập để đánh nhau với ai vậy hả...?
"À mà, mình cũng đã thay đổi một chút về bài chạy buổi sáng theo lời khuyên của đàn em đó đấy."
Mà tôi đoán là thế nào cũng thành ra chuyện kỳ quái nữa thôi.
"Chạy 10km mỗi sáng thì hơi quá sức, nên từ hôm qua mình chỉ chạy 5km thôi."
...Ồ? Ừm, nghe ổn đấy?
"Thời gian dư ra thì mình dành để đi bộ. Sáng nay mình đã đi bộ tầm 7km. Vừa đi vừa ngắm cảnh cũng thấy thư giãn hơn nhiều."
Chị đang nói với vẻ mặt thư thái lắm, nhưng có phải tổng quãng đường di chuyển của chị còn tăng lên không vậy?
Cảm giác như tôi vừa bị đánh lừa bởi một câu hỏi bẫy vậy đó...!
“Ra vậy~. Mà đúng thật, hôm nay trông Rino-chan có vẻ vui vẻ hơn hẳn đó nha~."
"Đúng chứ? Lời khuyên của em ấy hữu ích thật đó. Rino thì cứng nhắc quá mà, dạo này mềm mỏng hơn rồi đấy chứ?"
Ayamori-senpai gật gù tán thành, còn một tiền bối lạ mặt thì mỉm cười.
Ờm, tuy rằng họ đang khen lời khuyên của tôi, nhưng tôi thì lại không cảm thấy hài lòng lắm...
"Thật sự, mình rất biết ơn em ấy... từ tận đáy lòng."
Nhưng mà, khi nghe giọng nói của chị ấy khẽ ngân lên đầy niềm vui như vậy...
...Ừ thì, thôi được rồi.
Lần này tạm chấp nhận vậy đi.
Lần thử nghiệm này giống như một cú jab thăm dò thôi.
Giờ thì tôi đã hiểu cách đối phương phản ứng.
Lần tới, tôi sẽ tung cú đấm thẳng, tạo ra sự thay đổi thực sự rõ ràng trong lối sống của Watanuki senpai.
Tôi đã quyết định như vậy—
"T-Touya...? Sao em lại ngồi bệt ở hành lang năm hai thế này~?"
"Ể."
Người làm cơm trưa cho tôi, Mei, đang nhìn tôi với vẻ mặt vô cùng lo lắng.
Có vẻ như chị ấy vừa đi vệ sinh về, vì trên tay vẫn đang siết chặt một chiếc khăn tay ướt.
Chết tiệt, tôi vừa bị phát hiện bởi người mà tôi không muốn gặp nhất!
Nếu là mấy đàn anh khác thì họ chỉ nghĩ "Có một thằng năm nhất nhạt nhòa đang làm gì đó kỳ quái", rồi lờ đi thôi...!