Vương Kha thở dài một tiếng, suy nghĩ một chút, hắn trực tiếp cất chuỗi hạt châu nhỏ vào trong túi gấm chuyên mang theo bên mình. Sau đó, hắn bỏ tất cả những chuỗi hạt còn lại trên chiếc bàn dài vào trong một túi vải bố, nhét vào ngực, tắt lửa than rồi đẩy cửa ra ngoài.
Lần này, hắn đi ra ngoài tất nhiên không phải là được chỗ tốt quá lớn nên muốn quay lại chợ đêm trả lại chuỗi hạt cho lão Thiết Đầu.
Bảy năm không thu hoạch được gì, tối nay được chuỗi hạt như vậy đủ để khiến Luyện Khí Sĩ khắp thiên hạ thèm thuồng. Pháp khí này rơi vào trong tay hắn, đây là trời cao đã nhìn trúng hắn.
Bản thân lão Thiết Đầu không phải là Luyện Khí Sĩ, Pháp khí kinh người như vậy đem trả cho lão, không phải là chuyện gì tốt lành ngược lại chỉ sợ sẽ dẫn tới tai họa vô cùng.
Kể cả là hắn, cũng không muốn lưu lại chỗ này thêm một khoảnh khắc nào nữa.
Pháp khí này, lớp cặn dầu ngụy trang đã qua không biết bao nhiêu năm tháng, rồi lưu lạc đến tay lão Thiết Đầu, như vậy mà nói manh mối giữa Pháp khí này và người có quan hệ với nó năm đó sớm đã chặt đứt, mờ ảo vô tung.
Nhưng Vương Kha không muốn có một chút ngoài ý muốn nào.
Phía bắc cách thành Thuận Kinh năm mươi dặm có mấy ngọn núi hoang. Trong núi hoang có một tòa tiểu đạo quan vô danh, đã lâu không được tu sửa, bình thường không có dấu chân con người. Giờ hắn ra ngoài chính là muốn tự mình đi đến đó, tĩnh tâm tu hành.
Luyện Khí Sĩ giống như hắn vậy ngoại trừ việc tu hành còn lại hết thảy nhu cầu sinh hoạt hằng ngày đều thấp tới cực điểm. Lúc có được Pháp khí, hắn đã quyết định ly khai, trong lòng như có lửa đốt, ngay cả một kiện đồ vật cũng để lại không mang đi, bảo trì nguyên trạng. Như vậy khi có người vào chỗ ở của hắn cũng cho rằng hắn chỉ tạm thời ra ngoài phụ cận xử lý chút sự tình, họ sẽ không nghĩ rằng hắn không bao giờ quay lại căn phòng đó nữa.
Ban đêm, cửa thành Thuận Kinh đều đóng chặt. Tuy trong lòng Vương Kha như lửa đốt, nhưng hắn lại không nóng lòng, trước tiên đi vào một cái phòng trọ ở gần cửa Bắc ở một đêm. Đến khi trời tờ mờ sáng, cửa Bắc mở ra, hắn liền đi theo sau một thương đội ra khỏi thành, đi bộ tới mấy ngọn núi hoang kia.
Đa số Luyện Khí Sĩ không chính thống đều ít nhiều tập trung tu luyện thủ đoạn dùng Khí đả thương người, luyện Khí mà không tu thân. Khác với bọn họ, Vương Kha là Luyện Khí Sĩ chính thống, từ lúc bắt đầu luyện Khí, trước tiên hắn được tiếp xúc với rất nhiều phương pháp tu thân kiện thể.
Mặc dù cả đêm không có hạt cơm nào vào bụng, không uống lấy một ngụm nước, bữa sáng cũng không ăn, nhưng từ lúc ra khỏi cửa thành đi đến khu làng mạc bỏ hoang mà nói, bước chân Vương Kha càng lúc càng nhanh. Theo hô hấp, phần bụng hắn phình ra hóp vào một cái, thân thể giống như có một đoàn long khí không ngừng chạy dọc theo cột sống vọt tới lòng bàn chân của hắn. Mỗi một bước chân đều bằng người thường bước năm sáu bước.
Đọc đầy đủ truyện chữ Đàn Tu, truyện full Đàn Tu thuộc thể loại Tiên Hiệp cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Đàn Tu