Thì Nhan bị xa thải chức vị chủ tịch từ quý bốn, ở nhà chỉ có việc chăm sóc đứa bé và xử lý đống bát đĩa đầy bồn. Đêm trước khi nghỉ tết cô vẫn được chia hoa hồng, chi phiếu vô cùng hậu hĩnh, nhưng cô vẫn không thể vui vẻ hơn được bao nhiêu.
Gần đến Valentine, với cô giống như đang chờ ngày xét xử, nghĩ đi nghĩ lại, phương pháp thích hợp nhất chính là lễ đến nhưng ngày không đến.
Tiểu Đan về nhà đòn tết, con trai thì do cô và Trì Thành thay phiên nhau chăm sóc, không biết hắn có rước Nhiễm Nhiễm đến Bắc Kinh để đón năm mới hay không? Thì Nhan không hỏi đến, nhưng hắn muốn dẫn con trai đi Disney , Thì Nhan kiên quyết không đồng ý.
Cuối cùng chuyến đi Hong Kong biến thành chuyến đi Cố Cung, Thì Nhan nghĩ rằng đứa bé không thích sẽ khóc nháo một trận, không ngờ chỉ cần Trì Thành đưa đi, đứa bé lại lại hết sức vui vẻ.
Trì Thành dẫn con trai đi đến Cố Cung chơi, còn một mình Thì Nhan lái xe tới bệnh viện chỗ Biên Cương làm việc, cô cố ý chọn ngày này – trước Valentine, là người cuối cùng đến tặng quà.
Theo lễ phép, Thì Nhan đến trước phòng làm việc gọi điện thoại thông báo một tiếng
“Có phải chủ nhiệm Biên không ạ? Tôi là Thì Nhan”.
Qua hồi lâu Biên Cương mới bắt máy, phải lợi dụng thật tốt mới được. Trong đầu Thì Nhan đã nghĩ sẵn lí do thật tốt, gần đây quá bận rộn, không có cách nào tới tham dự hôn lễ, có việc phải đi qua đây, tiện đường có chút quà muốn tặng, xin nhờ chủ nhiệm Biên chuyển giúp.
Đầu kia im lặng trong chốc lát: “Là tôi”.
Ngày hôm nay đối với Thì Nhan mà nói rõ ràng không may mắn một chút nào.
Ngay tức khắc Thì Nhan liền á khẩu không trả lời được, nếu như không phải tay của Thì Nhan nhất thời cứng lại, cô quả quyết sẽ đánh rơi điện thoại xuống.
“Gần đây có khỏe không?”
Nghe được tiếng nói của hắn da đầu của Thì Nhan càng tê dại. Rõ ràng là rất khách sáo. Thì Nhan chỉ có thể trách mình sợ bóng sợ gió.
“Tiểu yêu quái có khỏe không?”
“Rất tốt.” Thì Nhan xoa xoa huyệt thái dương, để tránh cho ní khỏi giật giật, giọng nói cố gắng vui vẻ, “Quên chúc mừng anh kết hôn.”
Bùi Lục Thần khẽ cười: “Em đến tìm Biên Cương sao? Cậu ta đang ở phòng cấp cứu.”
Tronng đầu Thì Nhan chỉ có một âm thanh, hắn đang ở trong phòng làm việc của chủ nhiệm, hắn đang ở trong phòng làm việc của chủ nhiệm. Mà cô, giờ phút này bản thân lại đang đứng ở hành lang, cách phòng làm việc chỉ mười mét.
“Cũng không có chuyện gì quan trọng, khi khác tôi quay lại tìm anh ấy vậy, không quấy rầy anh nữa, hẹn gặp lại.”
Thì Nhan cúp điện thoại xoay người rời đi, hàm răng vẫn cắn chặt. Cũng may là cô gọi điện thoại trước, nếu không cô và hắn gặp mặt ở địa bàn của anh vợ hắn, không biết chừng sẽ xảy ra chuyện.
An toàn quay trở lại bãi đỗ xe, Thì Nhan lập tức lên xe, khởi động, không lãng phí một giây một phút nào, đang định cho xe tang tốc, đột nhiên có một bóng người vọt ra, chỉ trong chớp mắt đã chắn trước xe của Thì Nhan.
Thì Nhan vội vàng phanh lại, tiếng phanh xe bén nhọn đập vào tai, sàn xe chao đảo làm cho cô có chút giật mình, thật may là bụng cô không có gì khác thường. Cô buột miệng chửi một tiếng, lúc này mới thấy rõ người kia là ai.
Chính là người mới vừa nãy nói chuyện với cô, Bùi Lục Thần.
Bùi Lục Thần chống tay lên thùng xe thở hồng hộc, mặt đỏ tía tai, đầu tóc rối loạn, hình như vừa mới chạy xong trăm mét. Ổn định lại hơi thở, sau đó đến gõ cửa kính xe của Thì Nhan.
Thì Nhan hạ cửa xe xuống, câu đầu tiên nghe được là câu nói bất mãn của hắn; “Không đến nỗi phải trốn tôi như vậy chứ?”
Thì Nhan gượng cười cụp mắt xuống, mắt nhìn mũi, sống chết không chịu nhận: “Tôi không hiểu ý của anh là gì?”
“Xe của em vừa tới tôi đã nhìn thấy rồi”. Hắn nói rồi giơ tay lên chỉ về phía sau.
Thì Nhan nghiêng người nhìn theo hướng hắn chỉ, đối diện bãi đỗ xe là phòng làm việc của chủ nhiệm Biên, tầm nhìn rất rộng. Thì Nhan không thể giải thích được tại sao, ngược lại càng them ngẩn ngơ. Nếu hắn ở trong điên thoại giả vờ nói không biết cô đến đây, tại sao không giả vờ tới cùng, tại sao còn đuổi theo cô ra tận đây?
“Là thế này, hôn lễ của anh ngày đó tôi có việc không đến tham dự được, hôm nay vừa đúng có việc đi ngang qua đây, định nhờ chủ nhiệm Biên đưa giúp chút quà mừng.” Lần này cô đã suy nghĩ kĩ trước khi giải thích, hôm nay cũng chỉ là thay đổi đối tượng lắng nghe, Thì Nhan tự nhận giọng điệu rất hợp lí.
Thì Nhan vờ như không thấy, cúi đầu mở túi xách ra, tìm được phong bì tiền mừng đưa lên: “Đã gặp anh ở đây, tôi nên đưa trực tiếp cho anh vậy. Chúc hai người…………”
“Em thật tàn nhẫn”. Hắn lắc đầu, bật cười nói.
Thì Nhan ngạc nhiên, bình tĩnh lại. Tầm mắt cô đơn của Bù Lục Thần thoáng chốc dừng lại trên cổ cô, rất nhanh liền điều chỉnh ánh mắt về dạng bất cần đời như trước, nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, “Bây giời là bốn giờ rưỡi”.
“Hả?”
“Em còn nợ tôi một bữa tối cuối cùng, không bằng vừa đúng lúc, hiện tại cùng nhau ăn tối đi.” Hắn nói xong đã mở cửa xe bên cạnh ngồi kên xe.
Tất cả đều đã thay đổi, thứ duy nhất không thay đổi đó chính là phong cách phóng khoáng của người đàn ông này.
Ăn đồ ăn Trung Quốc, món ăn Thượng Hải. Bùi Lục Thần giúp cô cới áo khoác, treo lên cây treo quần áo, mắt liếc thấy bụng của cô đã hơi gồ lên.
Không biết hắ đang nghĩ gì, Thì Nhan không muốn nhìn đến. Cuối cùng tâm trạnh hắn cũng bình tĩnh trở lại, chỉ nói: “Chúc mừng em”
Câu duy nhất cô có thể trả lời là: “Cám ơn”.
Hắn gọi toàn những món ăn mà cô thích, nhưng trong trường hợp này, không thích hợp để Thì Nhan biểu hiện sự ngạc nhiên.
“Bệnh của tiểu yêu quái như thế nào rồi?”
Thì Nhan rũ mắt nhìn xuống bụng mình: “Mấy tháng nữa đi bệnh viện kiểm tra mới biết được bảo bối có thể cứu được anh trai của nó hay không”.
Ánh mắt của hắ nhất thời có chút hỗn loạn, nhìn quanh phòng ăn một vòng, cuối cùng nhìn đến đôi đũa trước mặt, không dời đi nữa, “Làm lành rồi hả?”
Hai người vẫn có điểm ăn ý, không cần hắn nói rõ ràng, Thì Nhan cũng đã hiểu ý hắn nói gì, chỉ là cô vẫn không hiểu rõ đáp án: “Cũng gần như là như vậy. Anh thì sao? Xem ra anh có vẻ rất tốt.”
Hắn rốt cuộc cũng đã chịu nhìn thẳng cô, cũng lập lờ trả lời: “Khi tôi muốn ổn định cuộc sống, cô ấy đã ở bên cạnh tôi, vì vậy, cô ấy là người rất thích hợp”.
Thì Nhan cười cười. Nhưng thật ra cô rất hâm mộ hắn, hôn nhân có rất nhiều loại, nếu cô cũng có thể giống như hắn, đem tất cả đơn giản hóa đi như vậy thật tốt.
Bùi Lục Thần nhìn thấy cô lại thất thần, tiếp theo ngay cả hắn cũng không khỏi có chút suy nghĩ mơ hồ.
Gần đây hắn luôn muốn khơi dậy tình cảnh khi lần đầu tiên gặp cô, hy vọng xa vời đem nỗi nhớ cả đời này dùng hết, sau đó toàn bộ tình yêu dành cho cô sẽ biến mất.
Khoát tay xua đi tạp niệm trong đầu: “Đúng rồi, thay tôi xin lỗi anh ta.”
Thì Nhan khó hiểu nhìn hắn.
Bùi Lục Thần siết chặt đôi đũa, cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn tay truyền đến trong lòng.
“Anh ta đã từng vì đứa bé và em mà bị thương.”
Thì Nhan trợn to hai mắt.
“Lúc ấy tôi thấy anh ta đã trải qua nhiều như vậy, sợ sau này mình không thể so được với anh ta nên vẫn gạt em, xin lỗi, hi vọng bây giờ nói ra vẫn không quá muộn.”
Hắn đã từng cố gắng, dùng tất cả các loại phương thức, hèn hạ, chân tình, nhưng niềm vui, nỗi buồn của cô, hắn chỉ là người tham dự chứ không phải người tạo nên.
Vốn nghĩ rawgf sẽ rất khó mở miệng, không ngờ lại có thể nói ra dễ dàng như vậy, trong long Bùi Lục Thần không khỏi chua sót, đúng lúc gặp phục vụ man cốc tới, là Trần Nhưỡng, Bùi Lục Thần rót cho cô một cốc trà, rót cho mình một cốc rượu: “Chúc chúng ta………………..”
Hắn bất chợt im lặng, hình như cảm thấy mình hơi xấu hổ, không biết nên nói gì, ngửa đầu, uống cạn cốc rượu.
Rốt cuộc, khổ sở cũng tan đi.
Hắn bật cười.
Thì Nhan khó khăn tiêu hóa lời nói của hắn, tâm trạng có chút mơ hồ, chậm rãi nâng chén.
Quen biết nhau mấy năm, hỗ trợ nhau mấy tháng, hôm nay chia tay, cô lấy trà thay rượu: “Đều quên đi”.
Mình kính hắn một ly, coi như quên đi tình cảm của hắn đối với cô, xem như trả lại câu nói khi cô giả say nghe được, anh yêu em.
Thậm chí đã quên……………….
Ăn xong bữa cơm, khi rời nhà hàng trời đã tối, cô nói lời tạm biệt: “Hẹn gặp lại.”
Khóe môi hắn nhếch lên: “Không gặp nhau nữa?”
Cô cũng cười.
Bùi Lục Thần lại nói: “Đùa thôi. Hẹn gặp lại, lái xe cẩn thận.”
Thì Nhan lái xe rất ổn, nhưng tâm trạng không ổn chút nào, liền mở điện thoại gọi cho Trì Thành, mở miệng liền hỏi: “Anh đang ở đâu?”
Câu hỏi thật sự rất đường đột, Thì Nhan nghĩ muốn lấy tay chặn miệng lại, đầu dây bên kia Trì Thành cũng không quá để ý: “Đang trên đường về nhà”.
Đây gần như là cuộc đối thoại thường xuyên nhất của bọn họ, hắn cũng tự cho mình là hiểu được cô, liền hỏi: “Muốn nói chuyện điện thoại với con trai?”
Thì Nhan cười khổ, còn chưa kịp mở miệng, điện thoại đã rơi vào trong tay con trai. Đứa trẻ tâm trạng rất vui vẻ khoe: “Mẹ, con thắng chị!”
Cô chi rằng mình nghe nhầm, thậm chí dừng xe lại một bên, sợ nghe không rõ, cô liền hỏi lại: “Thắng ai?”
“Con chơi bắn súng nước thắng, nên chị phải mua kẹo cho con ăn”.
Cũng không biết là tức giận hay kinh ngạc, Thì Nhan không hiểu trong lòng mình có bao nhiêu cảm xúc phức tạp, nhưng giọng nói cũng rất bình tĩnh: “Con đưa điện thoại cho ba nghe”.
Trì Thành cầm lấy điện thoại, hắn cũng không muốn giấu giếm chuyện gì nữa: “Nhiễm Nhiễm cũng đang ở trên xe của anh”.
“Anh đưa con đi Cố Cung?”
Hắn im lặng không lên tiếng.
Thì Nhan nhìn mình trong gương chiếu hậu, không thấy tức giận, chẳng lẽ là chết lặng? Mỗi khi như thế này, Thì Nhan luôn tự nhủ mình luôn bình tĩnh vì đứa bé, không lẽ đã hình thành tói quen? Thì Nhan thấy cũng không còn cách nào, không khỏi thở dài: “Đưa nó về nhà đi, em muốn gặp nó”.
“Thì Nhan…………….”
“Đừng có dùng loại giọng điệu đó nói chuyện với em, anh yên tâm đi, em sẽ không ăn thịt nó”. Giọng nói dịu dàng giống như đang lừa gạt, Thì Nhan có thể tưởng tượng được vẻ mặt của Trì Thành ở đầu dây bên kia, chắc chắn hắn sẽ không nghĩ cô theo hướng không tốt.
Sau khi Trì Thành đồng ý, Thì Nhan cúp máy, về nhà chờ bọn họ.
Mặc dù đã trôi qua mấy năm, nhưng khi Thì Nhan mở cửa trông thấy cô bé vẫn không tránh khỏi có chút kinh ngạc. Đứa bé cũng đã lớn, ngũ quan cũng trở nên rõ nét, phải có đến bảy phần giống Nhiễm Khiết Nhất.
“Cháu chào dì”. Giọng điệu cũng không thay đổi, rất lạnh lùng.
Trì Thành ôm hai đứa trẻ vào nhà, tiểu yêu quái vô tư cười nói: “Con ăn hết kẹo của chị, nên chị tức giận”.
Tiểu yêu quái từ trong tay Trì Thành trượt xuống, đến giày cũng không cởi liền chạy vào trong nhà, chạy đến khay trà vơ vét một hồi những loại kẹo mình thích ăn, quay lại đưa cho Nhiễm Nhiễm giống như dâng lên vật quý: “Cho chị”.
Thì Nhan vẫn biết con trai mình người gặp người thích, chỉ là chưa từng nghĩ tới con trai cô nói một câu có thể khiến cho Nhiễm Nhiễm cười tít mắt lại. Hai đứa trẻ như thế này, đâu giống dáng vẻ lần đầu tiên gặp mặt?
Đã đến giờ đứa trẻ cần đi ngủ, nhưng vẫn cứ ngồi lì ở trước ti vi không chịu đi.
“Con ăn nhiều đồ ngọt như vậy, phải đánh răng trước khi đi ngủ”. Thì Nhan chuẩn bị bàn chải, kem đánh răng, ly súc miệng.
Thì Nhan đưa đến trước mặt đứa trẻ nhưng nó vẫn không nhúc nhích, chỉ bĩu môi, tập trung vào xem quảng cáo, sau đó lay lay tay Thì Nhan chỉ vào quảng cáo: “mẹ, con muốn ăn thịt khô”.
“Không có thịt khô”.
“Ba mua, ở trong tủ lạnh”.
Thì Nhan làm sao có thể không tức? Hơn nữa Trì Thành luôn dùng thái độ trầm mặc để đối phó với cô. Thì Nhan trừng mắt nhìn hắn, hắn vẫn nhìn cô cười dịu dàng, cô đặt cái ly súc miệng xuống trước mặt Trì Thành: “Anh đi mà giải quyết”.
Phương pháp giải quyết của Trì Thành thật khiến cho Thì Nhan tức giận: Lấy thịt khô cho con ăn, sau đó cho đứa trẻ rửa mặt đi ngủ.
“Nó sớm muộn rồi cũng bị anh nuôi thành một đứa trẻ béo ú”.
“Yên tâm, chất dinh dưỡng ở đây đều nằm trong phạm vi cho phép”.
Thì Nhan không tin, thừa dịp con trai đang rửa chân, cô đem toàn bộ đồ ăn vặt trong tủ lạnh bỏ vào tủ chứa đồ rồi khóa lại.
Tiểu yêu quái rửa chân bị người khác nhìn cũng không có lấy nửa điểm xấu hổ, vẫn nghịch nước làm cho nước bay tung tóe khắp nơi, khuôn mặt tươi cười nhìn về phía Nhiễm Nhiễm: “Chị ngày mai có đến chơi nữa không?”
Thì Nhan từ phòng bếp trở lại liền nghe được một câu này, Nhiễm Nhiễm lúc này giống như vô ý liếc cô một cái.
Thì Nhan không hiểu cô nhóc này muốn gì, chỉ nghe nó nói một tiếng: “Đến”.
Cái gì gọi là hai đứa trẻ trò chuyện? Tiểu yêu quái vẫn không hài lòng đi ngủ, lôi kéo Nhiễm Nhiễm đi khoe đồ chơi khắp phòng của mình.
Thì Nhan giống như người ngoài cuộc, không hiểu chuyện gì giữa ba người bọn họ, phòng khách chỉ còn lại cô và Trì Thành, không nén nổi tò mò lên tiếng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Nhiễm Nhiễm cuối tháng giêng đến Bắc Kinh, những ngày này anh để cho hai đứa trẻ chơi cùng nhau”.
Thì ra là có nhiều chuyện gạt cô như vậy. Chỉ có thể trách cô dạo gần đây không để ý đến con trai có đề cập tới chị gái hay không, Thì Nhan còn có chút không rõ, “Nó rốt cuộc có bao nhiêu chị gái, ngoài Nhiễm Nhiễm ra còn có ai?”
“Là bạn của Nhiễm Nhiễm tên Đông Lệnh Doanh, muốn chờ tiểu yêu quái lớn lên để gả cho nó. Cũng chạy tới gọi anh là bố chồng rồi.”
Thì Nhan không hiểu nổi Trì Thành: “Con mới hai tuổi!”
“Hai tuổi mà đã được như vậy , làm ba mẹ nên cảm thấy tự hào”.
Tiểu yêu quái rất khuya mới đi ngủ, lôi kéo Nhiễm Nhiễm không chịu buông tay. Trong phòng trẻ còn một chiếc giường đơn, chăn gối đều có sẵn, buổi tối Nhiễm Nhiễm và tiểu yêu quái đều ngủ chung một phòng.
Trì Thành cũng sẽ ngủ ở đây, chỉ là hắn không được đụng vào căn phòng của Thịnh Tịnh, hắn chỉ có thể ngủ trên sofa một đêm.
“Anh về nhà mình đi, ngày mai tới đón bọn trẻ là được”.
“Như vậy rất mất thời gian”.
Đây rõ ràng là lấy cớ, nhà hắn cách nhà cô chỉ có ba phút lái xe. Thì Nhan mệt mỏi, không muốn nói nhiều nữa. Ném cho hắn cái chăn rồi đi thẳng về phòng.
Đêm dài, Thì Nhan trằn trọc không ngủ được, cứ nằm xuống lại ngồi dậy, lặp đi lặp lại khiến cô cảm thấy khó chịu. Tội gì phải đem Nhiễm Nhiễm tới đây chứ, tự rước lấy phiền?
Nghĩ mãi không ra lý do, lại không ngủ được, cô xuống giường khoác áo đi đến phòng bọn trẻ kiểm tra.
Đứa trẻ ngủ rất ngon nhưng tư thế ngủ cũng rất xấu, cũng may bốn phía của giường đều có rào chắn, chăn cũng rộng, cho dù nó có đạp lung tung thì cũng không lo bị cảm lạnh. Thì Nhan kéo chăn đắp lại cho con, xung quanh rất yên tĩnh, cô vẫn cố gắng thật nhẹ nhàng, đột nhiên sau lưng vang lên tiếng nói, khiến cho cô giật mình: “Hai người chuẩn bị tái hôn rồi hả?”
Thì Nhan bị dọa cho giật mình, quay đầu lại nhìn thấy Nhiễm Nhiễm đang ôm gối ngồi trên giường.
Trong phòng chỉ có ánh sáng yếu ớt từ đèn treo tường, Thì Nhan từ trong bóng tối đi về phía cô nhóc.
Đứa trẻ này thông minh lại trưởng thành sớm, Thì Nhan suy nghĩ một chút, quyết định mở miệng nói: “Tôi phát hiện cháu đối với em trai rất tốt, là thật lòng?”
“Nó so với dì đáng yêu hơn nhiều”.
Đây cũng là sự thật, Thì Nhan cười cười định đưa tay xoa đầu cô nhóc nhưng lại bị nó né tránh. Đứa trẻ này yêu ghét rõ ràng, Thì nhan cũng không cảm thấy buồn bực: “Cháu có hai con đường để lựa chọn. Một là về sau tôi là mẹ, Trì Thành là ba, sẽ trở thành người một nhà sống thật vui vẻ. Hai là, ba cháu sẽ giành phần lớn thời gian cho chúng tôi, cháu chỉ có thể gặp ba vào các nghỉ lễ, tết.”
“Dì đang uy hiếp cháu?”
“Nói đúng hơn là đang đàm phán”.
Dù sao thì con nít cũng không biết che giấu, Thì Nhan nhìn ra được cô nhóc có chút động lòng, đứng dậy xoa đầu nó: “Ngủ ngon”.
Lúc này Nhiễm Nhiễm cũng không né tránh, Thì Nhan đi đến cửa rồi cô nhóc mới lên tiếng: “Để cháu suy nghĩ đã”.
“Không thành vấn đề”. Thì nhan nói một câu rồi mở cửa đi ra ngoài.
Thì Nhan định trở về phòng ngủ, suy nghĩ một chút lại đi ra phòng khách, giống như bị ma quỷ ám ảnh.
Ngủ trên ghế sofa rất không thoải mái, mặc dù hơi thở của Trì Thành vẫn đều đều, nhưng mi tâm lại nhíu lại. Không khí trong phòng khách hơi lạnh, nhưng cánh tay của hắn lại lộ ra bên ngoài, tay áo lại xắn đến cùi trỏ, cũng không sợ bị cảm.
Thì Nhan quỳ xuống bên cạnh sofa, lấy tay kiểm tra nhiệt độ của hắn, cũng không thấp. Lúc này cô mới nhớ, trời lạnh như thế này nhưng lúc hắn đi ra ngoài chỉ có áo khoác là đồ len.
Chỉ có thể thầm than người đàn ông này trời sinh mạnh mẽ.
Đọc đầy đủ truyện chữ Đánh Mất Tình Yêu, truyện full Đánh Mất Tình Yêu thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Đánh Mất Tình Yêu