Chương 40: Sự kiện hoành tráng nhất tại Học Viện, một trận đấu giao hữu! — Phần 2
Trans+edit: Midzuki
Alondra bảo tôi rằng không được ở một mình, vì vậy tôi quyết định đi dạo xung quanh với Crustia-san, người đang thẳng tiến tới các gian hàng đồ ăn.
Chúng tôi tận hưởng khung cảnh và ăn kẹo bông, rồi sau khi chúng tôi quay lại, nơi đây đã phủ kín thành biển người. Giữa sự phấn khích và cả sự ồn ào, chúng tôi quay trở về chỗ mà bạn bè của hai đứa đang ngồi đợi.
Bên phải tôi, Telencio vẫn còn đang ngủ, và bên trái tôi, Crustia-san đang ôm một núi đồ ăn mà cô ấy mua được từ các gian hàng đồ ăn. Chúng tôi dù nhìn từ bên ngoài trông như một nhóm bạn bè đang nô đùa nhau, nhưng khán giả thực sự chả bận tâm và háo hức chờ đợi tuyển thủ xuất hiện.
Bầu không khí thực sự căng thẳng. Vì đây là cuộc đối đầu giữa các ngôi trường danh tiếng, nên mọi người đều thực sự mong chờ trận đấu này từ tận đáy lòng.
“Tớ nghe nói rằng kỷ lục của các trận đấu giao hữu kể từ lúc diễn ra là 32 trận thắng cho Học viện Alania và 33 trận thắng cho học viện Manzanella. Năm ngoái, nhờ vào màn biểu hiện xuất sắc của Camilo-sama, chúng ta mới giành chiến thắng, và nếu Alania thắng năm nay, thì tỉ số hai trường là ngang nhau, nên cả hai bên đều rất mong chờ trận đấu lần này.”
“Chà, anh biết nhiều thế, chủ tịch.”
“Anh chỉ chăm làm bài tập về nhà thôi.Em phải biết tận hưởng cuộc sống chứ!”
Crustia-san, người đang ăn phần khoai tây chiên khổng lồ của mình với tốc độ vừa nhanh những vẫn giữ được sự thanh lịch, bị ngắt mạch bởi lời nhận xét của Chủ tịch.
Lời giảng dạy của chủ tịch về bộ môn này vẫn cứ thế tiếp tục mà không có dấu hiệu dừng lại.
Sau đó, Luna, người đang ngồi đối diện Chủ tịch câu lạc bộ, nghiêng đầu như thể đang cố nhớ ra điều gì đó.
“Thường thì là có năm người chơi, và mỗi trận đấu là hình thức đấu đồng đội với từng cá nhân đấu theo lượt một, đúng không ạ?”
“Chà, đúng thế. Luật chiến thắng vô cùng đơn giản là đội nào giành trước ba trận thắng thì sẽ là đội chiến thắng.”
Chính là như vậy, cách giành chiến thắng trong trò này rất đơn giản.
Thời gian giới hạn là mười lăm phút. Người chiến thắng là người khiến đối thủ của mình phải đầu hàng hoặc ngất xỉu, hay gạt họ ra khỏi sàn đấu.
Trong một trận đấu cá nhân, có một khu vực rộng hơn, nhưng trong phần đấu đồng đội, nếu người chiến thắng không thể xác định được do hết thời gian, thì kết quả sẽ được tính là hòa.
Bộ môn này là sự kết hợp giữa kiếm thuật và ma pháp, và mỗi một người chỉ có thể sử dụng thuộc tính ma pháp của mình đúng một lần. Do đó, trừ khi bạn chỉ giỏi mỗi việc dùng kiếm, bạn sẽ không thể chiến thắng.
Tôi tự hỏi Camilo đang đứng ở đâu. Anh ấy chỉ là tuyển thủ dự bị, vậy là anh ấy đứng ở giữa hay cạnh đội phó?
Vào lúc đó, một tiếng reo hò đồng thanh như sấm vang vọng khắp khán đài.
Quá đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, tôi vội vàng liếc nhìn xuống dưới sân vận động. Các tuyển thủ của cả hai trường đã xuất hiện từ những cánh cổng được dựng chéo sang hai bên đối diện chỗ chúng tôi đang ngồi.
Đồng phục thi đấu môn Mardiq được lấy cảm hứng từ áo giáp của kỵ sĩ nên thiết kế cực kỳ hút mắt. Đồng phục của học viện Manzanella có màu đen, và học viện Alania thì… là màu đỏ.
— — Thật hoài niệm quá đi.
Khi Camilo xuất hiện trong đồng phục của đội, tiếng hò reo vang vọng khắp khán đài.
Giữa lúc mọi người đều phấn khích đến tột độ, chỉ mình tôi là người duy nhất nhớ đến dáng vẻ của Camilo trong bộ giáp kỵ sĩ màu đỏ thẫm từ kiếp trước của tôi.
Thành thật mà nói, điều đó có lẽ sẽ giúp ích cho bản thân tôi một chút. Ngực tôi đang thắt lại và bị choáng váng, nhưng nhờ sự náo loạn, tôi có thể đánh lạc hướng suy nghĩ của mình đi sang chuyện khác.
Ồ, nghĩ lại thì, Telencio hình như…… vẫn còn đang ngủ á? Với cái sự náo loạn phấn khích này, cậu ấy là người quan trọng nhất không được ngủ vào lúc này!
“Tỉnh dậy, Telencio! Trận đấu bắt đầu rồi!”
“Mmm…”
Khi tôi lay vai cậu ta, ít nhất cậu ta cũng chịu mở mắt ra. Tạ ơn chúa.
Tôi thở phào nhẹ nhõm và quay trở lại sân vận động. Những tuyển thủ đã xếp hàng và chào hỏi đối phương sau đó cùng nhau về vị trí của mình, Camilo đang nhìn thẳng về chỗ chúng tôi.
…Hả? Không phải chúng tôi đang ở khoảng cách khá gần hay là do mọi người quá đông đúc nên anh ấy đã nhận ra được rằng chúng tôi đang ở đây sao…?”
[Bây giờ, chúng tôi xin phép giới thiệu sự xuất hiện bất ngờ của một siêu sao từ học viện Alania! Nhà Vô Địch hạng mục cá nhân và tiên phong của năm ngoái, Camilo Cervantes!]
Khi thông báo vang lên khắp đấu trường, không chỉ các học sinh nữ mà mọi người ở tất cả lứa tuổi, từ già trẻ lớn bé đều reo hò vang rộ.