*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
-"trị thương à? Cô có gì để trao đổi?".
Tùy Tâm biết ngay là sẽ chẵn có gì suông sẻ tới vậy, cả khi suốt trận đường đi cô cũng thừa sống thiếu chết đến nơi. Dù sao người bị thương cũng là Tùy Tâm cô, mà ở đây cũng không phải địa bàn của Lam Bang nên nhân nhượng một chút cũng là đúng.
-"chồng của tôi rất giàu, ông cứu cái chân của tôi lành hẳn sẽ được báo đáp". Tuỳ Tâm nhân nhượng nở nụ cười mà đáp.
Bác Tin đang lựa thuốc cho vào gối giấy cũng không tỏ vẻ gì trên gương mặt ngược lại động tác lựa thuốc của ông sau vài giây liền ngừng hẳn.
-"nếu tôi có đắp thuốc gì bậy bạ khiến cho cô chết thì cũng không ai biết được."
Sắc mặt Tuỳ Tâm đen lại, chân đã đau đến mức muốn tê dại rồi mà phải ở đây đôi co với ông lão không biết là tay nghề đến đâu. Một khắc sau gương mặt liền nở nụ cười một cáh lạnh ngắt rồi xoay người ra hướng cửa chuẩn bị bỏ đi.
Tuỳ Tâm cô không tin một người hành nghề y lại không ra tay cứu giúp.
Bác Tin thấy Tuỳ Tâm quay người bỏ đi bèn ngước mặt lên nhìn một cái rồi trong lời nói có chút thở dài.
-"người trẻ bây giờ sao mà nóng tính thế? Cứ vội vội vàng vàng chẳng đâu vào đâu."
Tuỳ Tâm vừa nghe xong liền đứng khựng người lại, tính tình cô nóng nảy hiếu thắng là thế nhưng mà nghĩ kỹ lại thì quả thật đang cần ông ta chữa vết thương, cứ kéo dài thêm nữa cô nghĩ chắc cái chân này phải cưa đi mất.
Nhẫn nhịn làm nên đại sự, Tuỳ Tâm bấm bụng quay người lại.
-"thật ra tôi chỉ đùa một chút thôi, tôi biết ở đây tay nghề hành y của ngài là tuyệt đỉnh nhất, tuổi trẻ bây giờ là thế xin ông đừng chấp nhất. Ông có thể chữa vết thương cho tôi không?"
Bác Tin đã lựa xong thuốc bỏ vào gối rồi phủi tay đứng lên cho gối lên tủ cao vừa nói.
-"tôi đó giờ làm việc luôn có nguyên tắc trao đổi, mỗi một người dân trong làng được tôi cứu chữa đều đem đến một con gà hay một con heo rừng. Nói xem cô đem đến được con nào?"
Tuỳ Tâm ngắm nghiềng mắt lại cắt chặt răng, cô không có gì để trao đổi cũng như để thương lượng, vết thương vì quá đau ở chân bất giác cô đưa tay xuống đỡ lấy liền mở mắt ra. Phải rồi, Tuỳ Tâm cô có chiếc nhẫn, giơ bàn tay lên chiếc nhẫn rồng mà Lam Tư đeo cho cô, cũng chính là tính vật định tình của cô và anh.
Đánh dấu giá trị cũng như chỗ đứng của cô ở Lam Bang. Rơi vào tình hình thừa sống thiếu chết này Tuỳ Tâm không còn nghĩ nhiều như vậy, cô nhanh chóng dứt khoác gỡ chiếc nhẫn rồng trên tay xuống đưa lên trước mặt Bác Tin.
-"chúng ta trao đổi cái này, cái này là nhẫn rất có giá trị. Nếu ông đưa cho Trấn Khiêm đi đổi lấy hiện kim nhất định sẽ rất nhiều, có giá trị hơn gấp trăm lần mây con gà và heo rừng mà ông đã nhận."
Bác Tin nửa ngờ nửa tin nhận lấy chiếc nhẫn rồi đưa lại gần ánh lửa nến mà xem xét kỹ, ông cũng đưa chiếc nhẫn vào răng cắn thử vài cái xong rồi mới gật gật đầu tán khen.
Đọc đầy đủ truyện chữ Đạo Tình 2 [Tùy Tâm - Lam Tư], truyện full Đạo Tình 2 [Tùy Tâm - Lam Tư] thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Đạo Tình 2 [Tùy Tâm - Lam Tư]