Nửa canh giờ sau.
Hưu! Hưu! Hưu
Âm thanh lợi khí phá không truyền tới, ba người tuổi ngoài hai mươi vẻ mặt lạnh nhạt chân đạp phi kiếm đáp xuống đại điện Tiêu gia.
- Tiêu gia gia ở đâu, bọn ta phụng mệnh đến đây, nhanh đưa người ra.
Sắc mặt ba người này hết sức lạnh lùng cùng cảm giác cao cao tại thượng, ánh mắt đảo qua mọi người tựa như đang nhìn những con kiến vậy.
Nghe thấy động tĩnh, Tiêu Văn Đình vội vàng dẫn đám người Tiêu gia ra nghênh đón, khiêm tốn nói:
- Ba vị tiên sư đường xa đến đây, mời vào trong đại đường ngồi uống trà một lát.
Tiêu Thần thầm nắm chặt tay, trong lòng thề rằng mình nhất định sẽ trở hành một đại tiên sư cường đại để cha mẹ nở mày nở mặt.
- Không cần, chúng ta phụng mệnh mang đám trẻ đi tiên môn khảo thí, đang rất vội.
Một gã trẻ tuổi nhướn mày lạnh nhạt nói.
- Dạ, dạ!
Tiêu Văn Đình không dám chậm trễ vội gật đầu đáp ứng.
- Đi!
Ba gã thanh niên lẩm bẩm, chỉ tay vào phi kiếm, thể tích phi kiếm tăng mạnh đủ để cho mấy người đứng bên trên.
- Các ngươi đứng lên theo thứ tự, không phải sợ.
Đám thiếu niên Tiêu gia thấy ba vị tiên sư ngự kiếm phi hành, lại đột nhiên biến nó to ra thì trong lòng cực kì kính sợ, ai nấy đều tự động xếp hàng đứng lên trên cự kiếm.
- Lên!
Đợi đủ người ba gã trẻ tuổi không nói gì thêm, đột nhiên điều khiển phi kiếm bay lên lao vút về phía chân trời, nháy mắt đã biến khỏi tầm nhìn.
Tiêu phụ thấy Tiêu Thần rời đi thì vết thương liền phát tác, sắc mặt trắng bệch vội vã tập tễnh đi ra ngoài.
- Tộc trưởng, tuy Tiêu Thần mang dòng máu Tiêu gia nhưng hoàn toàn không không vừa lòng với chúng ta, vì sao người lại đồng ý cho nó đi tiên môn khảo thí chứ? Lỡ đâu thằng nhóc đó may mắn trở thành tiên sư, trước kia chúng ta đắc tội bọn họ, sau này chẳng phải tự rước phiền toái sao?
Tiêu phụ rời đi, Tiêu Văn Bân oán giận nói.
Tiêu Văn Đình cười:
- Tam đệ yên tâm, thằng nhóc Tiêu Thần kia tố chất thân thể cực kém, nhìn như kẻ sắp chết làm sao được tiên sư lựa chọn, ngươi cứ yên tâm đi.
Hắn thầm nghĩ người có khả năng lớn nhất trở thành tiên sư chỉ có con hắn, Tiêu Lân, dù sao lúc nãy mình cũng đã cho nó mang theo đồ vật kia...
Lướt qua từng dải mây trắng, từng trận gió mãnh liệt quét qua, đụng phải cũng đủ để làm mù mắt.
Tiêu Thần đứng sau cùng với một người đàn ông trên phi kiếm, chỉ càm thấy gió thổi vù vù bên tai, hai tay nắm chặt cố gắng không lộ ra vẻ sợ hãi.
Kẻ điều khiển phi kiếm cũng kinh ngạc, quay lại nhìn ánh mắt cũng lộ ra vài phần tán thưởng.
- Hô!
Đột nhiên tiếng gió giảm đi vài phần, thân thể bọn họ nhẹ nhàng hạ xuống. Một lát sau âm thanh lạnh lùng truyền tới:
- Đến rồi, các ngươi xuống đi.
Đám thiếu niên Tiêu gia mở to mắt, phát hiện mình đã đến một nơi xa lạ.
Tiêu Thần đi xuống, ánh mắt đảo một lượt, nơi này là sơn cốc chừng mấy trăm trượng, cây cối um tùm dường như ẩn chứa sức sống mãnh liệt, đủ loại kì trân dị thảo, không khí thơm mát tựa như tiên cảnh vậy.
Lúc này, trong sơn cốc đã có hơn chục người đến trước, nam nữ đủ cả nhưng ánh mắt bọn họ nhìn về đám Tiêu Thần mơ hồ mang theo địch ý.
- Đã đến thì theo hai người một đôi nhanh lên, khảo nghiệm lập tức sẽ bắt đầu.
Trước mặt đám người đặt ra một chiếc bà đá, một lão giả chừng năm mươi tuổi dáng vẻ khỏe mạnh ngồi ở đó. Ba thanh niên đưa đám Tiêu Thần đến cung kính hành lễ sau đó đứng sang bên cạnh.
Tiêu Lân là con cả của tộc trưởng Tiêu gia, sớm đã được dặn dò nên cúi đầu hành lễ với lão giả sau đó mang mọi người xếp hàng.
- Tốt lắm, dựa theo thứ tự từng người lên nhận khảo nghiệm.
Lão giả mở mắt, tựa như ánh sao lóe lên đủ để nhìn thấu thân thể từng người một, tất cả đều cúi đầu theo bản năng không dám đối diện.
- Mai gia bắt đầu trước đi.
Âm thanh lão giả vang lên, phía đám người bên trái, một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi bước lên, thân thể khỏe mạnh, đôi mắt có thần nhưng trong lòng hắn rất bồn chồn, hành lễ với lão giả rồi dưa tay ra.
Lão giả nắm lấy nhìn một chút vẻ mặt bình thản:
- Không có linh căn, đứng sang trái.
Thiếu niên kia nghe vậy nhất thời cả người như mất hết toàn bộ khí lực, buồn bã đi về mảnh đất trống phía bên trái.
- Tiếp theo.
Một thiếu nữ cẩn thận bước lên chìa tay ra.
- Không có linh căn, ngươi cũng bước sang trái đi.
Một hơi kiểm tra, mười mấy thiếu niên mà đã qua sáu người nhưng chưa có ai phù hợp yêu cầu.
- Tiếp theo!
Lão giả nhíu mày lộ vẻ mất kiên nhẫn.
Đọc đầy đủ truyện chữ Đạo, truyện full Đạo thuộc thể loại Tiên Hiệp cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Đạo