Thân mình Chử Chỉ Linh run lên, Thư Quý Thanh vẫn chưa ngủ, bên trong màn giường tối đến không thể nhìn thấy vẻ mặt nàng, nhưng lại có thể cảm nhận được cảm xúc bất an của nàng.
Sau nửa ngày, trong sự chờ đợi của hắn, Chử Chỉ Linh chậm rãi mở miệng, giọng nói mang theo một tia cay đắng, "Thần thiếp sợ đến một ngày sẽ không nhớ rõ bản thân trông như thế nào." Đối diện với gương đồng, nàng không nhớ nổi khuôn mặt vốn có, cũng đã quên mất giọng nói thực sự của mình.
Nhưng nàng sợ nhất, là ai cũng không nhớ được nàng trông ra sao.
"Trước kia nàng thích cười, cười rộ lên trông vô cùng ôn nhu, khóe mắt lại mang theo chút nghịch ngợm." Thư Quý Thanh duỗi tay nhẹ nhàng xoa khuôn mặt nàng, thanh âm trầm thấp mà mê hoặc, "Trên người nàng, luôn luôn tồn tại điểm hấp dẫn trẫm, mỗi ánh mắt, mỗi nụ cười, tất cả, vĩnh viễn sẽ không thay đổi, trẫm sẽ không quên khuôn mặt nàng." Đầu ngón tay dừng lại bên mắt nàng.
Hơi thở ấm nóng từ phả lên má nàng, trong giọng nói của hắn mang theo sự khích lệ, Chử Chỉ Linh ngẩng đầu lên, muốn nhìn rõ ràng vẻ mặt hắn khi nói những lời đó.
Gần quá.
Gần đến nỗi không nhìn được toàn bộ khuôn mặt hắn, chỉ thấy được đôi mắt hắn, bên trong màn giường tối tăm, lại lộ ra sự rực rỡ.
Chử Chỉ Linh vươn tay, chậm rãi xoa gương mặt hắn, đầu ngón tay lướt qua chiếc cằm có chút thô ráp của hắn, ngón tay hơi ngứa, lại sờ tới bên môi hắn, ngón tay Chử Chỉ Linh hơi run rẩy, người kia rất nhanh nắm lấy tay nàng, đem nàng đè dưới thân.
Giống như đang chịu đựng cực hình, Thư Quý Thanh ngã vào trên vai nàng, ngửi hương thơm nhàn nhạt từ tóc nàng, cảm thán, "Trẫm sợ sẽ không khống chế được." Dù muốn hôn cũng không được, hắn sợ bản thân sẽ không ngừng nổi.
Nếu trước mặt nàng có một chiếc gương đồng, Chử Chỉ Linh có thể thấy rõ vẻ mặt hiện tại của mình, gương mặt đỏ ửng, ánh mắt lấp lánh ngơ ngác, cuối cùng, trong đầu Chử Chỉ Linh hiện lên tập hoạ đêm tân hôn ma ma đưa nàng xem, nhẹ nhàng đẩy hắn, dựa vào bên tai hắn thì thầm một câu.
Đến khi Thư Quý Thanh quay đầu nhìn, khuôn mặt nàng đã đỏ bừng, một người mang vẻ mặt khó tin, một người thì xấu hổ đến muốn chui xuống đất trốn, hai người nhìn nhau chốc lát, Thư Quý Thanh thử cầm lấy tay nàng, ánh mắt thăm dò ý kiến của nàng.
Nàng rút tay lại, cuối cùng vẫn không trốn thoát được, Chử Chỉ Linh quay mặt đi, hai tai phiếm hồng...
Hôm sau, Thư Quý Thanh tràn đầy xuân phong đi thượng triều, Ngọc Lộ phát hiện lúc trang điểm chủ tử hơi thất thần, nhìn thoáng qua Ngọc Nhân, giúp chủ tử chải xong tóc, lúc Chử Chỉ Linh đến gian ngoài dùng bữa, trong đầu vẫn là vẻ mặt cùng lời nói của người nào đó sau khi ăn đậu hũ thì năn nỉ nàng buổi tối tiếp tục.
Ăn sáng xong, các cung tiến đến thỉnh an, Chử Chỉ Linh phân phó người đốt than ở ngoại thất, trong phòng ấm áp.
Đối với Tề Chiêu nghi các nàng mà nói, các nàng đại khái là lớp cung phi nghẹn khuất nhất từ trước tới nay, còn chưa kịp đắc tội Hoàng Thượng, đã không được coi trọng rồi, đừng nói tới thị tẩm, dù là bị bệnh muốn Hoàng Thượng đến thăm, cũng là xa xỉ.
Lúc ấy Viên Tiệp dư bị doạ thành như vậy mà Hoàng Thượng vẫn không hề dao động.
Sau khi thỉnh an, Chử Chỉ Linh giữ Tề Chiêu nghi và Phạm Dung hoa lại, gần cuối năm, trong cung sẽ rất bận rộn, đêm ba mươi còn có cung yến, hai người các nàng thân phận cao nhất trong hậu cung, Chử Chỉ Linh giữ các nàng lại cùng nhau chuẩn bị mọi thứ.
"Nương nương, những năm trước tiến cống Lăng La(1), năm nay thì sao." Tề Chiêu nghi dừng một chút, những năm trước tiến cống Lăng La đều do Chử gia tìm thương nhân để phụ trách, Chử gia bị như vậy, chuyện này cũng bị chặt đứt.
(1) Lăng La: một loại vải dệt
Chử Chỉ Linh lật vài trang sách, bên trong liệt kê không ít quan viên được đề cử, Chử Chỉ Linh thấy tên Cát gia bên trong đó, chỉ chỉ, "Tề Thái phó cũng đề cử Cát gia này, xem ra có vẻ không tồi."
Tề Chiêu nghi nhẹ nhàng cười, "Đại ca vào Nam ra Bắc, đi không ít địa phương, cũng nghe nói về việc kinh doanh của Cát gia này, vậy nên đã đề cử nhà này." Trong triều quan viên đề cử ai làm Hoàng thương, nói trắng ra là muốn ở giữa làm ngư ông đắc lợi, Cát gia này vừa mới tới Hằng An Thành, đã được mấy đại thần trong triều đề cử, kỳ thật không thể kinh thường.
Phạm Dung hoa nhìn thoáng qua quyển sách kia, "Theo thần thiếp thấy, mấy năm qua Bạch gia cũng khá tốt, những năm gần đây đều là bọn họ tiến cống Lăng La, chưa từng gây ra lỗi lầm nào, Chử gia xảy ra chuyện là một chuyện, nhưng cũng không thể mạt sát những người mấy năm gần đây có công lao."
Bạch gia có thể yên ổn ngồi ở vị trí Hoàng thương bao năm như vậy, trừ việc Chử gia giúp đỡ duy trì, đương nhiên còn phẩm chất của họ giúp bảo đảm, nhưng vì có liên quan đến Chử gia, nên giờ không ai dám đề cử.
"Cho ba nhà này tiến cung, để xem xem tốt xấu thế nào, tự khắc sẽ đánh giá được." Chử Chỉ Linh chỉ vào tên Bạch gia Cát gia, còn có Hà gia được nhắc tới tương đối nhiều.
Rời khỏi Phượng Dương Cung, một đường đi về, không thể thiếu tranh chấp, Phạm Dung hoa dốc hết sức duy trì Bạch gia, không vì điều gì khác, mà chỉ là bởi vì nhà đó có quan hệ với Chử gia, Tề Chiêu nghi nhắc tới Chử gia là mập mờ động tới vảy ngược của Hoàng hậu, còn nàng thì quang minh chính đại đâm chọc vào cái gai trong lòng Hoàng hậu.
"Ta nói này Phạm muội muội, muội thật đúng là cái hay không nói, lại đi nói cái dở, năm ngoái Bạch gia đã không nằm trong danh sách, năm nay lại được thêm vào, chẳng lẽ là muội muội xin Phạm Hầu gia." Tề Chiêu nghi chậm rãi đi tới, Phạm Dung hoa hừ một tiếng, "Tề gia của tỷ tuyển Cát gia, Phạm gia ta tuyển Bạch gia, cũng như nhau cả thôi."
Dứt lời, Phạm Dung hoa chuyển hướng đi về Xuân Huy Cung, ánh mắt Tề Chiêu nghi nheo lại, cung nữ đứng một bên thấp giọng nói, "Nương nương, sắp đến giờ rồi."
Trên mặt Tề Chiêu nghi hơi hồng, vốn nên trở về Hy Nghi Cung, bước qua tiểu môn, nàng ta chuyển hướng về phía hành lang, đi thẳng tới tiểu hoa viên.
Con đường này là đường mà mỗi ngày sau khi hạ triều Hoàng Thượng nhất định phải đi qua, cũng là nơi mà cung phi thi thoảng ngẫu nhiên đi tản bộ, nàng ta có xuất hiện cũng không có gì bất ngờ, đối với nàng ta mà nói, sao có thể cứ chịu thiệt như vậy...
Không bao lâu sau, Hoàng Thượng hạ triều.
Tề Chiêu nghi ngồi ở trong đình, xa xa nhìn thấy Hoàng Thượng đang tới gần, đương nhiên sẽ phải hành lễ chào hỏi, ở đây muốn đi xuống đình nhất định phải đi qua một lối nhỏ, chờ Hoàng Thượng đi tới, nàng ta hành lễ, "Hoàng Thượng cát tường."
"Miễn lễ." Thư Quý Thanh nhìn nàng ta nhiều thêm vài lần, Hằng An Thành tuy rằng không có tuyết rơi, nhưng qua giữa tháng mười một trời đã là cuối thu, mặc y phục như vậy không khỏi có chút đơn bạc.
"Thần thiếp đang ngắm hoa trong đình, Hoàng Thượng có thể cùng thần thiếp ngắm được không." Tề Chiêu nghi chậm rãi đứng dậy, nhu hoà nhìn hắn.
Đọc đầy đủ truyện chữ Đế Hậu, truyện full Đế Hậu thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Đế Hậu