“Vậy… vậy ra đó những gì đã xảy ra. Chị xin lỗi, thật sự xin lỗi…” Chika lầm bầm, bối rối, khi Sou đã cố gắng hết sức để giải thích sự hiểu lầm này.

Sou kéo Chika đến cầu thang phía tây trường học, một nơi có ít học sinh qua lại. Họ lau bậc thang bằng khăn tay và ngồi xuống.

Sou phải thuyết phục Chika rất lâu về việc những gì cô đã tưởng tượng giữa cậu và Nagine thật sự không hề xảy ra. Cuối cùng thì cô ấy cũng chịu bình tĩnh lại.

Sou nhận ra vị tiền bối nhìn có vẻ ít nói và tri thức của mình lại bất ngờ hưng phấn như một cậu trai cấp hai thích những câu chuyện bậy bạ.

Trong lúc giải thích, Sou đã cẩn thận tránh nhắc đến quá khứ trong ngành giải trí của Nagine. Nhưng khi Chika phản ứng, thì rõ là cô ấy biết điều gì đó.

“Amemiya-senpai, chị đã… biết sẵn quá khứ của Nagi-chan rồi à?”

Trước khi Sou kịp dừng lại, thì câu hỏi đã tuôn ra rồi.

“A, không, chị xin lỗi. Chỉ là… chị tình cờ thấy nó ở một tờ báo cũ…” Chika đáp lại với vẻ mặt tội lỗi.

“Vậy à…”

Chika xin lỗi, nét mặt cô đầy hối lỗi. Nhìn cô ấy, Sou không khỏi cười nhạo bản thân mình.

-Đúng vậy, sao mình có thể quên được chứ?

- “Quá khứ của Nagi-chan,” Thứ mà cậu tưởng như chỉ mình cậu biết, lại là một điều mà bất kỳ ai có thể tìm thấy nó ở một tờ báo cũ.

-Cho đến cuối cùng, thì tất cả vẫn chỉ là ảo tưởng của cậu mà thôi…

Ngực Sou thắt lại khi cảm thấy bản thân mình thật ghê tởm. Cậu tự xa cách bản thân với Nagi-chan, nhưng một phần bên trong cậu lại cảm thấy mình hơn người khác, tin rằng chỉ có cậu mới là thực sự hiểu quá khứ của cô ấy. Giờ thì cậu ghét bản thân vì điều đó.

“Đi thôi…” Sou lẩm bẩm, giọng cậu nhỏ lại khi đứng dậy để rời đi, cảm giác u ám hơi bao giờ hết.

Nhìn bóng lưng dần khuất đi của Sou, Chika bỗng cảm thấy một sự tương đồng kỳ lạ với quá khứ của mình.

Không suy nghĩ nhiều, cô với tay nắm lấy tay áo của cậu.

Sou quay lại, bối rối. Đôi mắt vàng nhạt của cậu giờ mờ đục và thiếu sức sống đến mức chẳng có một tí ánh sáng nào lọt vào của ánh hoàng hôn ngoài kia.

-Mình không thể để cậu ấy đi như thế này được.

“Nếu… nếu em không phiền, thì có thể nói chuyện với chị thêm một chút được không?” Giọng của Chika chắc chắn, ánh nhìn đầy nghiêm túc.

Đó là một loại quyết tâm mới, mạnh mẽ hơn cả cô gái nhút nhát mà cô từng là.

Chika, nếu em muốn giúp đỡ người khác thì thái độ của em cần phải cứng rắn hơn nữa~” Những lời nói của chị tiền bối vang vọng trong đầu cô

-Senpai, xin hãy cho em mượn giúp mạnh để giúp cậu ấy.

-Như cách mà chị đã từng giúp đỡ em trước đây vậy…

Chika nắm chặt tay áo của Sou, tay còn lại thì nắm chặt bùa may mắn ngọc bích của mình. Vào thời khắc ấy, bộ lông vàng óng ánh của con cáo được thêu trên đó dường như đã phai màu.

Sou nhìn vào Chika, cảm thấy một điều gì đó dậy lên trong lòng mình, một gánh nặng mà cậu đã kìm nén bấy lâu.

Cậu không thể nhớ được lần cuối cậu tâm sự với người khác là khi nào.

Ở nhà, họ hàng luôn tỏ ra xa cách, ngay cả những “chị em” gần tuổi với cậu cũng không tạo không gian để cậu có thể trải lòng bản thân.

Nếu đó là Nagine, cô ấy chắc chắn sẽ luôn chú tâm lắng nghe cậu phải không? Nhưng đã quá lâu rồi, cậu đã luôn dựa sự dịu dàng ấy mà không đáp lại được điều gì, khiến cậu khó mà nói chuyện thật lòng với cô ấy.

Mana thì luôn bận rộn. Phải xoay qua xoay lại giữa học tập và sự nghiệp trong ngành giải trí, khiến Sou cảm thấy tội lỗi nếu phải làm phiền đến cô ấy.

Còn đối với “cậu bạn thân” của cậu, thì cậu ấy còn chả còn ở đất nước này nữa…

Bây giờ, khi đứng ở đây cậu, nỗi thúc dục muốn giải bày của mình khiến cậu không thể chịu được nữa. Trái tim dậy thì của cậu, mỏng manh và đầy nghi ngại, khao khát một sự giải thoát/

“...Amemiya-senpai, chị thật sự sẽ lắng nghe em chứ?”

“Ừ,” Chika nói, tay cô nắm chặt. “Hãy kể cho chị mọi thứ.”

---------

Sou chưa bao giờ là một đứa trẻ được mọi người được yêu thích.

Ngoại hình tầm thường và mờ nhạt, bản tính cậu hướng nội lại vừa nhút nhát. Cậu chả có tài năng cũng không có giỏi ở bất cứ thứ gì.

Nagine và Sou chưa bao giờ thật sự dành cho nhau.

Trong mấy ngày gần đây, Sou đã nhận ra điều đó rất rõ ràng.

Có rất nhiều người xung quanh Nagine – những người tốt hơn cậu và luôn quan tâm đến cô ấy.

Cậu không có quyền gì để ở bên cạnh cô cả.

-------------------

Sou hoàn thành giải bày của mình, dù những câu nói của cậu đều không mạch lạc.

Cậu cảm giác như cách giải thích của cậu là một đống hỗn độn, nhưng Chika có vẻ như vẫn nghe theo được một cách rõ ràng.

Cậu phải thừa nhận rằng – Chika là một người lắng nghe xuất sắc.

Mỗi khi Sou gặp khó khăn trong việc tiếp tục, cô ấy sẽ nhẹ nhàng chỉ dẫn cậu bằng ánh mắt dịu dàng và những lời nói ấm áp.

Sau khi nghe tất cả mọi chuyện, Chika cuối cùng cũng hỏi sau khi ngồi suy nghĩ một lúc lâu.

“Tsukimi-kun… em có thật sự muốn rời bỏ Hoshimiya-chan không?”

“Em đã nói rồi-em không hề xứng đáng ở bên cạnh Nagi-chan!” Sou đáp lại, giọng đầy bực bội.

Chika mỉm cười chua chát khi nghe cậu nói.

“Đúng như chị nghĩ, tình huống của Tsukimi-kun rất giống chị khi đó… Để chị thuật lại câu của hội trưởng câu lạc bộ đời trước.”