Đan Đan nấu một nồi cháo xương sườn, cô không thích ăn mì, Hứa Lương Châu cũng không thích.
Tủ lạnh cũng không đến mức trống rỗng, chắc Hứa Lương Châu đã kêu người bỏ nguyên liệu vào, nhưng đồ dung nhà bếp lại mới tinh.
Đan Đan múc một chén cháo nóng hầm hập, xoay người đặt lên bàn ăn, liếc mắt một cái đã thấy người đứng dựa vào khung cửa, cô hơi kinh ngạc, "Về sớm vậy sao?"
Hứa Lương Châu không trả lời, tiến lên kéo ghế ngồi đối diện, chống cằm, nhìn chằm chằm chén cháo trước mặt, l!ếm l!ếm khóe miệng, "Tớ cũng đói bụng."
Đan Đan múc một muỗng, cúi đầu thổi thổi, "Trong phòng bếp còn đó, tự mình lấy đi."
Hứa Lương Châu lắc đầu, một ngụm từ chối, "Tớ không cần, vậy tớ ăn của cậu."
Đan Đan tức giận, cũng không thèm ngẩng đầu, "Cậu cứ đói chết đi."
Hứa Lương Châu duỗi tay, nhanh chóng đoạt chén cháo của cô, sau đó dùng đôi tay che chở, "Đây là của tớ."
Đan Đan trừng hắn một cái, cái muỗng còn đang ở giữa không trung, "Ấu trĩ."
Nếu cô còn cùng hắn so đo, coi như cả đêm nay sẽ phải chơi trò cướp qua cướp lại.
Hai người xem như ăn xong cơm chiều, Đan Đan thu thập chén đũa, Hứa Lương Châu không cho cô rửa, không cho chính là không cho.
Điều này, thật ra chưa từng thay đổi, hắn không thích cô chạm vào những công việc vụn vặt này.
Đan Đan cũng không muốn phải làm, lại không phải làm bảo mẫu, cô cũng được thanh nhàn.
Hứa Lương Châu ôm cô, đem người ấn ở trên sô pha, mở TV, cường ngạnh bắt cô dựa vào ngực, hắn bỗng nhiên mở miệng nói: "Phòng này là mẹ tặng cho tớ."
"Ừ."
Mẹ hắn là một người phụ nữ rất dịu dàng.
Nhưng kết cục không tốt lắm, qua đời vì tai nạn xe cộ.
Cô rất thích mẹ hắn, khi bà ấy qua đời, Đan Đan đã lén nhờ Tây Tử mua vé máy bay để chạy trốn, nhưng đăng ký xong cô không đi, dưới tình hình như vậy, cô không đành lòng.
Sau khi kết thúc lễ tang, Hứa Lương Châu phát hiện vé máy bay, hai người cãi nhau một trận lớn, vốn dĩ hắn chỉ giấu hộ chiếu cùng chứng minh thư của cô, sau đó thì dứt khoát đốt trực tiếp trước mặt cô.
Lại tiếp nữa, là cô được thông báo chuẩn xác về căn bệnh.
"Tớ cảm thấy quá nhỏ, về sau chúng ta đổi cái lớn hơn." Ngón tay hắn quấn quanh sợi tóc của cô, nhàn nhạt nói.
Đan Đan thoát ra khỏi hồi ức, điều chỉnh dáng ngồi thoải mái hơn, nghe thấy hắn nói, trong lòng thấy quái dị và bất đắc dĩ, giọng điệu nói chuyện của hắn giống như tương lai hai người nhất định sẽ đi đến cuối cùng, nhưng rõ ràng ngày đó cô nói chỉ là thử xem.
"Cậu vui vẻ là được." Suy nghĩ nửa ngày một câu "Không liên quan tới tớ" cuối cùng không dám nói ra.
TV đang chiếu gameshow, Đan Đan đã xem rồi, cảm thấy không buồn cười, đến nỗi Hứa Lương Châu, có thể làm hắn thiệt tình thực lòng cười trước nay không phải chuyện đơn giản.
Hứa Lương Châu cúi đầu, thấy cô bộ dáng thiếu hứng thú, liền tắt TV, đề nghị nói: "Chúng ta ra ngoài tản bộ?"
Đan Đan từ trong lòng ngực hắn bò dậy, "Được."
Đan Đan mang dép lê của hắn, đi vào trong phòng ngủ thay quần áo, mới ra cửa.
Hai người mười ngón tay giao nhau.
Trên mặt đất có bóng hai người bị đèn đường kéo dài, Hứa Lương Châu thật sự cao, Đan Đan đứng mới đến ngực hắn, nhón chân cũng không thể chạm tới cằm, trong khoảng thời gian này hắn lại cao hơn, sức lực cũng lớn hơn.
Tính xấu cũng được thu liễm, Đan Đan không biết chuyện này đối với cô là chuyện tốt hay là chuyện xấu, tác phong hành sự càng ngày càng trầm ổn, rất nhiều chuyện đều có thể im lặng đi xử lý.
Hết thảy phảng phất không có thay đổi, hắn dần dần trở thành "Hắn".
Một điều duy nhất không giống là d*c vọng khống chế đối với cô không còn gay gắt như lúc trước.
Đêm tháng chín, vừa tản bộ vừa đón gió, có vẻ rất nhàn nhã.
Tiếng ve kêu không ngừng, Hứa Lương Châu cũng không mang cô đi xa, chỉ là đi dạo quanh khu chung cư, nơi này cách đại học H không xa, đi xe đạp khoảng mười lăm phút, bởi vậy còn có không ít giáo viên trường H ở nơi này.
Công viên nhỏ dưới đây còn có người tập dưỡng sinh, cũng có những đứa nhỏ chơi đùa.
Đám trẻ đang chơi trò diều hâu bắt gà mái, "Bắt gà mái" một cậu nhóc đánh vào đùi Đan Đan, thân hình béo lùn chắc nịch đâm xương đùi đau, cậu ta ngồi trên mặt đất, trước khi Đan Đan nói chuyện đã òa khóc lớn lên, "Chị đi không nhìn đường à!"
Đan Đan chưa từng cùng trẻ con tiếp xúc nhiều, có chút hoang mang, "Em có đau không?"
"Đau, em muốn méc mẹ!"
Đan Đan đỡ trán, rõ là một tên nhóc con láu cá.
Hứa Lương Châu không khách khí như cô, xách cổ áo đem người nhấc lên, "Hừ, tuổi cònn nhỏ mà đã biết trả đũa."
Cậu nhóc sợ hãi, nhưng vẫn rướn cổ, "Mau buông tôi ra, tôi sẽ đi nói cho mẹ, kêu bà ấy đánh các người."
Hứa Lương Châu buông lỏng tay, mông lại một lần nở hoa trên mặt đất, gân cổ lên khóc kinh thiên động địa.
Nhìn thật sự rất thảm.
"Đi thôi."
"Như vậy hình như không tốt lắm?" Đan Đan mở miệng.
Đọc đầy đủ truyện chữ Đến Chết Cũng Không Buông Tay, truyện full Đến Chết Cũng Không Buông Tay thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Đến Chết Cũng Không Buông Tay