Vào cuối tháng 7 năm 2003, tại thành phố Nam Khê.

"Tiểu Viễn, con hãy chăm sóc em gái cho tốt, đợi bố ra ngoài!"

Người đàn ông trung niên cao gầy giơ hai tay, đứng giữa hai cảnh sát mặc sắc phục xanh navy trông có vẻ hơi lúng túng.

Ánh đèn trong buồng tạm giam rất sáng. Dưới ánh đèn, chiếc vòng bạc quanh cổ tay người đàn ông khiến Từ Danh Viễn phải nheo mắt vì chói.

Từ Danh Viễn quay mặt sang né tránh ánh đèn, nhìn cô bé mười lăm tuổi ngồi bên cạnh.

Cô bé là con của người tình của Từ Quân, tên là Dương Chi.

Trông khá nhỏ nhắn, nhưng gương mặt lại rất xinh đẹp, buộc tóc đuôi ngựa ngang vai, tóc mái mỏng manh, trong trẻo dễ thương. Chỉ có điều biểu cảm rất lo lắng, ngay cả qua lớp áo khoác người ta vẫn có thể thấy cơ thể cô bé run rẩy nhẹ.

Từ Danh Viễn hơi ngẩn người, dường như anh từng quen biết cô bé.

Suy nghĩ rất lâu, nhưng vẫn không nhớ ra mình đã gặp cô bé ở đâu. Trong đầu anh bỗng trở nên hỗn loạn, như thể có vật gì đó dính chặt vào nhau, mờ hồ khó phân biệt.

"Tiểu đồng chí, mặc dù cha cháu có khó khăn, có lý do, nhưng pháp luật không cho phép bất kỳ ai vi phạm. Đã phạm tội thì phải chịu hậu quả tương ứng..."

Đang suy nghĩ, một vị cảnh sát khoảng năm mươi tuổi kéo ghế ngồi đối diện bàn làm việc.

Giọng nói của ông già không nặng, nhưng âm trầm khiến những điều ông nói trở nên không thể chối cãi.

Thực ra, Từ Danh Viễn chẳng nghe được gì cả, đầu óc anh vẫn còn rối bời.

Như thể vừa trải qua một giấc mơ dài, tỉnh dậy thì thấy thế giới hơi khác. Anh nằm trong bệnh viện nửa ngày, sau khi khăng khăng yêu cầu và được xác nhận không sao, bệnh viện đã thông báo đưa anh đến trại tạm giam để làm việc.

Nhìn Từ Quân - người vừa bị dẫn đi mà chưa kịp nói vài câu - anh cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Lão gia tử nhà anh trước khi về hưu không phải là giám đốc nhà máy xốp sao? Sao ông con trai lại đi ăn trộm dây điện rồi?

Ăn trộm thì ăn trộm, nhưng sao không đi trộm ở công trường đi? Bị phát hiện thì chỉ bị đánh một trận thôi, còn dám đi ăn trộm ở Cục Điện Lực là sợ camera không thấy à?

Nhưng những chuyện này không quan trọng, quan trọng là chuyện này là thế nào?

--------------------------------

Từ nhỏ, Từ Danh Viễn đã được lão gia tử - ông nội nuôi dưỡng, ấn tượng về người cha hờ này có chút hữu hạn. Chỉ mơ hồ nhớ rằng ông đã biến mất trước khi anh vào tiểu học.

Mặc dù Từ Danh Viễn đã có thể dần nhớ lại vài chuyện, nhưng Từ Quân hồi đó thường xuyên vắng nhà, ấn tượng của anh về ông chủ yếu đến từ những cuộc trò chuyện hàng ngày với ông nội.

Nghe đâu Từ Quân bị chết trong một lần đua mô tô với đán bạn hư hỏng, lão gia tử rất ghét đứa con trai duy nhất chết yểu này. Thậm chí ngay cả khi là người có học thức, ông cũng không nhịn được mà chửi rủa mỗi khi nhắc đến con.

Từ Danh Viễn chỉ thấy ông thở dài khi vô tình nhìn thấy lão gia tử lật những tấm ảnh cũ.

Có lẽ do kỳ vọng từ con trai giờ phải dồn hết vào người cháu trai, lão gia tử đã hoàn toàn thay đổi. Từ việc nuông chiều con trai sang việc nghiêm khắc với Từ Danh Viễn. Ông đánh đập cháu trai hung hăng, số lần treo lên đánh đập nhiều đến mức không đếm nổi bằng hai bàn tay.

Tiếc rằng Từ Danh Viễn không phải là đứa cháu ngoan ngoãn như lão gia tử mong đợi. Từ nhỏ đã không nghe lời, chuyện leo mái nhà phá ngói là chuyện nhỏ. Đến khi bước vào tuổi trung niên, trải qua nhiều việc, anh mới trở nên điềm đạm.

Lão gia tử không có nhiều sở thích, chỉ có câu cá, chơi cờ và say mê rượu.

Và giờ đây, dường như mọi thứ đã thay đổi.

Từ Danh Viễn ở đây vẫn được lão gia tử chăm sóc từ nhỏ, nhưng ông đã không thể tỉnh lại sau một lần say rượu. Trái lại, người cha hờ Từ Quân do sự ra đi bất ngờ của lão gia tử, lại không đi đua mô tô nữa do hết tiền.

"Ai da!"

Từ Danh Viễn chạm vào mái đầu mới mọc sợi râu, chạm phải cái bướu sau đầu, anh lại đau nhức.

"Tiểu đồng chí, cháu nghe rõ chưa?"

Thấy Từ Danh Viễn không phản ứng, viên cảnh sát già vỗ vai anh qua bàn.

"À? Vâng, cháu hiểu rồi, cứ xử đi, cho ông ta đi ba năm năm năm cũng được."

Từ Danh Viễn thu hồi dòng suy nghĩ đang lang thang, gật đầu nói.

"Hu hu hu..."

Cô gái ngồi bên cạnh, đang lo lắng chuẩn bị van xin, nghe vậy liền bật khóc.

"Cháu nói gì cơ?" Viên cảnh sát già ngẩn ra, tưởng mình nghe nhầm, rồi nghiêm giọng nhắc nhở: "Theo Từ Quân nói, cậu ấy trộm dây điện là để lo tiền viện phí cho cháu mà."

Từ Danh Viễn gật đầu: "Vâng, cháu biết mà."

Viên cảnh sát già thấy Từ Danh Viễn vẻ mặt thản nhiên không giống đùa, lại nhìn cô gái bên cạnh đang khóc lóc, gân xanh trên trán không ngừng giật.

Con ruột mà còn không bằng con nuôi!

Đồ vô ơn!

Choang!

Ông đập mạnh tay xuống bàn.

"Cháu chỉ biết vậy thôi à?"

Từ Danh Viễn đang chìm trong suy nghĩ thì bỗng giật mình, rồi nhanh chóng tỉnh táo lại, nhận ra thái độ của mình quá hời hợt, liền nghiêm túc nói: "Ừm, lúc đó cháu không có ở hiện trường, nếu không thì cháu đã ngăn chặn rồi. Từ nhỏ, thầy giáo đã dạy cháu không được phạm tội, phải cố gắng trở thành một đứa trẻ tốt, có ích cho đất nước và xã hội."

Ông cảnh sát già bị câu nói của anh chặn lại, thôi thì, những lời nói giờ đều vô nghĩa cả.

Tiếp theo là một hồi giáo huấn nghiêm khắc, kéo dài rất lâu. Mãi đến khi Từ Danh Viễn gần như muốn ngủ gật thì mới dừng lại.

Thấy Dương Chi vẫn còn một vẻ mặt hy vọng muốn hỏi thêm, Từ Danh Viễn liền túm lấy cổ áo cô.

"Đi thôi, Từ Quân không còn hy vọng ra ngoài đâu. Ông ấy ở đây được nhà nước bao ăn bao ở thoải mái, cô khóc làm gì."

Thấy cô ta trông ngơ ngác, Từ Danh Viễn nhấc chân, dùng mũi giày đá nhẹ vào mông cô.

Đã phí cả ngày ở đây rồi, lại còn nghe thấy tiếng nức nở của cô nhóc này, trong lòng anh không khỏi sinh ra cảm giác khó chịu.

Dương Chi cắn chặt môi, cô biết Từ Danh Viễn rất ghét mình, không muốn chọc giận anh, nên cũng không dám hỏi han gì thêm với cảnh sát.

Khoảnh khắc bước ra khỏi cửa, Từ Danh Viễn hít một hơi thật sâu.

Hít một hơi không khí cho tràn lồng ngực, anh cảm thấy thần kinh như run rẩy.

Từ Danh Viễn nhíu mày nhìn về phía tòa cao ốc Quốc Mậu ở xa xa.

Nếu không đoán sai, anh quả thực đã quay trở lại tuổi 18.

Trong ký ức, tòa nhà này đã bị phá dỡ từ mười năm trước, và chính công ty xây dựng của Từ Danh Viễn đã chịu trách nhiệm đấu thầu xây dựng lại. Nhưng giờ đây nó vẫn đứng đó, toà nhà cao 18 tầng này vẫn là một trong những tòa nhà cao nhất thành Nam Tây, với lớp kính phản chiếu màu xanh rêu, trông hơi quê mùa dưới ánh hoàng hôn.

"Anh ơi, chú... chú Từ ông ấy..."

Dương Chi đi sau Từ Danh Viễn, nhỏ giọng lẩm bẩm.

"Giờ đã gần 7 giờ rồi, cô còn muốn đi đâu nữa à?"

Từ Danh Viễn ngắt lời cô.

Anh không muốn lằng nhằng thêm về chuyện này, chưa bàn đến phần tình cảm với người cha hờ này, hiện tại anh cũng không có khả năng giúp ông ta thoát ra.

"A, vậy... em về nhà trước ạ..."

Dương Chi cúi đầu, những giọt nước mắt trong hốc mắt đang chực trào ra.

Từ khi còn mới 10 tuổi, cô bé đã được Từ Quân chăm sóc. Ban đầu, cô vẫn chưa quen, nhưng Từ Quân thực sự rất tốt với cô, luôn ưu tiên chăm lo cho cô trước tiên, còn giống như người nhà hơn so với người mẹ vốn đột nhiên biến mất, có khi cả mấy tháng mới gặp mặt một lần.

Qua nhiều năm chung sống, tình cảm của Dương Chi với Từ Quân chẳng khác gì với cha ruột. Ngược lại, mối quan hệ giữa Từ Danh Viễn và Từ Quân lại rất tệ. Hồi lão gia tử còn sống, Từ Danh Viễn vẫn do Từ Quân chăm sóc, nhưng sau khi lão gia qua đời, Từ Quân đã thuê người chăm lo việc ăn ở và học hành cho anh.

Mãi cho đến khi Từ Quân nhận nuôi Dương Chi, Từ Danh Viễn mới bắt đầu ở nội trú tại trường, thường chỉ gặp mặt khi cần tiền sinh hoạt.

Tình hình này còn được coi là tốt rồi. Nếu không phải nhờ mẹ của Dương Chi câu dẫn được Từ Quân, giờ này chưa biết ông đang ở tít tận đâu chơi bời.

Vì vậy, cuộc sống của Từ Danh Viễn tuy có chuyển biến nhưng không nhiều, vẫn cùng đám bằng hữu và bạn học "ngưu tầm ngưu, mã tầm mã". Thậm chí học lực còn tệ hơn.

Dù sao, không còn sự quản giáo nghiêm khắc của lão gia tử, khi lên cấp ba, Từ Danh Viễn trở nên ít tự giác hơn, tính tình cũng buông thả hơn.

Hai người cứ vậy một người bước trước một người theo sau, Dương Chi lặng lẽ lau nước mắt, Từ Danh Viễn nhìn quanh những thứ vừa quen thuộc vừa xa lạ, chẳng có tâm trạng nói chuyện.

Mãi đến chỗ cổng sau của khu dân cư, Từ Danh Viễn mới chợt nhận ra, mở miệng: "À, Từ Quân - ừm, bố tôi - sao không bán nhà? Dù gì cũng có thể thế chấp nhà để vay tiền chứ, sao lại làm chuyện ngu xuẩn như đi ăn trộm dây điện?"

Việc đột nhiên có thêm một người cha khiến Từ Danh Viễn rất khó chịu, nhưng khi nói ra vẫn thay đổi cách xưng hô cho hợp.

"Chú đã chuyển tên chủ hộ sang tên mẹ em rồi..."

Giọng Dương Chi nhỏ dần, như tiếng muỗi dần bay xa, nhưng vẫn để Từ Danh Viễn nghe rõ.

"Đù [note68467]! Thậm chí cả nhà cũng chuyển sang tên mẹ cô luôn?!"

Từ Danh Viễn - người từng giả vờ văn nhã - không nhịn được mà văng câu chửi tục.

Dương Chi không dám lên tiếng, cũng không dám ngẩng đầu lên.

"Mẹ cô... quá đỉnh! Mẹ cô tàn nhẫn [note68468] thật đấy!"

Từ Danh Viễn vừa định mở miệng chửi bới, nhưng khi nhìn thấy Dương Chi đang khóc sụt sùi, câu nói liền trở thành một tiếng thở dài.

Sau nhiều năm lăn lộn ngoài xã hội, anh đã gặp quá nhiều kẻ khốn khổ, nhưng khi điều đó xảy ra với chính mình thì lại vô cùng khó chịu.