Nhận ra giọng điệu không mấy thân thiện của Từ Danh Viễn, Dương Chi run sợ bước đến cửa, không vào cũng không ra, chỉ dựa vào một bên cánh cửa che khuất một nửa thân hình.

"Chậc, lại đây nhanh!" Từ Danh Viễn mất kiên nhẫn vẫy vẫy tay, cúi xuống nhìn bức ảnh của người phụ nữ rồi lại nhìn cô, "Mẹ cô đặt tên cô là Tân Nhã Lâm à."

"A... không phải..."

Dương Chi bối rối lắc đầu.

"Không phải à? Vậy bố ruột cô có phải họ Tân không?"

Anh mơ hồ nhớ Từ Quân từng bảo mình gọi mẹ Dương Chi là dì Dương, có vẻ như cô là theo họ mẹ.

"Bố em họ Trương."

"Hả? Thế à? Bố cô đâu rồi?"

"Không còn nữa."

"Sao lại không còn?"

"Nghe nói là... đã làm sai việc gì đó..."

Dương Chi tiếp tục trả lời nhỏ nhẹ.

"Làm sai việc gì mà không còn? Nghĩa là sao?" Từ Danh Viễn hỏi, nhưng nhìn vẻ mặt u ám của cô, bỗng hiểu ra, "À, bố cô bị 'pằng' rồi à?"

Anh giơ ngón tay chỉ vào thái dương làm động tác bắn súng.

"..."

Dương Chi không trả lời, chỉ muốn khóc. Cô cảm thấy hôm nay Từ Danh Viễn nói nhiều quá.

Thấy vẻ mặt u sầu của cô, Từ Danh Viễn hiểu mình đoán đúng, liền giơ ngón cái ra vẻ khâm phục: "Đúng là tàn nhẫn! Chậc chậc, tàn nhẫn thật! Đã xử lý luôn bố cô, còn kéo cả bố tôi vào. Lần sau gặp tôi nhất định phải thỉnh kinh của bà ta mới được, học cho thật giỏi mấy trò PUA này." [note68520]

"..."

Dương Chi cắn môi. Cô không biết PUA là gì, nhưng biết chắc chắn đó không phải là lời hay ý tốt gì.

Nếu không phải do mẹ mình, chú Từ hẳn đã không thiếu tiền để chữa trị cho Từ Danh Viễn.

Nghĩ như vậy, hẳn là mẹ mình đã làm sai với chú Từ.

Trong đầu cô bé lộn xộn những suy nghĩ, chui sâu vào ngõ cụt.

Hôm nay ở đồn công an, cô đã cố gắng kiềm chế không khóc, giờ đây cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa.

Thấy Dương Chi nước mắt ròng ròng, Từ Danh Viễn cảm thấy mình nói hơi quá. Cô bé vốn đã nhút nhát và nhạy cảm, sợ rằng sau này sẽ không vượt qua được và nhảy từ trên lầu xuống.

Từ Danh Viễn không còn nhắc chuyện này nữa. Anh và Từ Quân nói thật thì không có tình cảm gì, nhưng dù sao ông ấy cũng là con trai của lão gia tử, là cha ruột của mình. Nếu có khả năng, chắc chắn anh sẽ tìm cách giải cứu ông.

Nhưng hiện tại thì thôi, để ông ta ngồi trong đó mà suy ngẫm một chút.

"Vậy à, thế cô có người thân nào họ Tân không? Ê ê, được rồi được rồi, tôi còn chưa nói gì đâu, cô khóc cái gì chứ, thu nước mắt lại giùm tôi cái."

"Không có."

Dương Chi nghẹn ngào, lén lau giọt lệ nơi khoé mắt, liên tục lắc đầu.

Họ Tân vốn rất hiếm, nếu có thì cô chắc chắn sẽ nhớ.

Từ Danh Viễn im lặng, cầm tấm ảnh đi đến trước mặt Dương Chi, nhìn trái nhìn phải.

Cho đến khi Dương Chi bắt đầu cảm thấy rợn người, Từ Danh Viễn mới nói: "Vén mái tóc lên."

"Tháo dây buộc tóc ra."

"Hít..."

Từ Danh Viễn rít lên một hơi lạnh.

"Sao lại giống thế này!" Từ Danh Viễn thầm nghĩ, "Không lẽ lại trùng hợp đến thế?"

Khi Dương Chi buông tóc xuống, thoạt nhìn đã có đến bảy, tám phần giống.

Nhưng so với hình ảnh trong ký ức, khí chất lại khác biệt hoàn toàn, như thể một trời một vực.

Nếu không phải do nụ cười của mẹ cô, Từ Danh Viễn hẳn chẳng thể nghĩ đến chuyện hai người có liên quan.

"Ê, thấy cách mẹ cô cười trong ảnh không? Cô cười giống vậy thử coi...!"

“Cô cười đi chứ! Chỉ cần cười một cái thôi, run cái gì mà run...”

"Đừng nhìn lung tung, ánh mắt phải lạnh nhạt một chút, thêm chút tự tin..."

"Là tự tin, không phải tự ti đấy, cô có hiểu tự tin là gì không? Mạnh dạn lên chút, tôi ăn thịt cô à?"

"Thôi được rồi, cô cút chỗ khác đi."

Từ Danh Viễn thấy khí chất của Dương Chi ngày một tệ hơn, liền xua tay đuổi cô đi.

Dương Chi như được ân xá, không quay đầu lại chạy vào thẳng phòng, "Rầm". Cánh cửa đóng sầm lại, rồi lại lập tức nghe tiếng khóa trái cửa phòng.

Tân Nhã Lâm – người đã gài bẫy anh ta, xuất thân từ một gia đình giàu có nức tiếng.

Ngay từ những năm 90, nhà họ đã giàu có bậc nhất vùng, nếu không, Từ Minh Viễn cũng chẳng dễ dàng mắc bẫy đến vậy.

Ngược lại, mẹ của Dương Chi nghèo đến mức suýt nữa phải bán con gái, cho dù trúng độc đắc một trăm lần cũng chẳng thể chạm tới được gót giày nhà Tân Nhã Lâm.

Nếu không nhờ Từ Quân kéo mẹ con cô ra, e rằng Dương Chi chẳng những không được sống con nhà bình thường, mà cỡ hai năm nữa chắc là phải chuyển ra gầm cầu luôn mất.

Từ Danh Viễn không đào sâu thêm, những người đẹp phần lớn đều giống nhau, chỉ những người xấu xí mới thực sự khác biệt. Trên đời này, những người đẹp giống nhau thì quá nhiều.

Bóng đêm bên ngoài cửa sổ dần dày đặc, đèn lần lượt sáng lên. Tuy chưa bằng vẻ hoa lệ của hai mươi năm sau, nhưng vẫn có nét gì đó rất riêng.

Từ Danh Viễn tựa vào thành giường ngồi xuống, hứng gió mát buổi tối, nhìn từng ngọn đèn lần lượt tắt, tâm trí đã bay về phương xa.

Khi mở mắt ra, trời vừa sáng.

Quay đầu lại, anh thấy Dương Chi đang thò đầu gõ cửa nhẹ nhàng, tiếng gõ rất nhỏ, nghe như chuột gặm gỗ.

Từ Danh Viễn vốn không thích bị đánh thức, trừng mắt nhìn Dương Chi với đôi mắt còn đỏ hoe: "Mới sáng sớm đã gõ cửa không dứt rồi, cô không thấy tôi đang ngủ sao?"

"Đã hơn tám giờ rồi."

Dương Chi rụt cổ lại, nói nhỏ nhẹ. Hôm qua cô chưa để ý, nhưng giờ trời đã sáng rõ, cô cảm thấy ánh mắt Từ Danh Viễn có chút doạ người, như một vị hiệu trưởng thường xuyên mặt lạnh.

"Có chuyện gì?"

"Ăn sáng không?"

"Mang đến đây."

Từ Danh Viễn vẫy tay đuổi cô đi.

"Vâng."

Dương Chi gật đầu, mang đến một bát cháo và đĩa dưa muối nhỏ đặt lên bàn, kèm theo hai cái bánh bao mua ở ngoài.

Từ Danh Viễn tùy đêm qua đã ăn bữa cơm ở trại tạm giam, cộng thêm bát cháo loãng kèm dưa muối, ăn hết hai món mà anh vẫn thấy bụng trống rỗng.

"Nhà giờ thảm đến mức này rồi sao? Hết lương rồi à?"

Vừa ăn no được một nửa, Từ Danh Viễn thấy Dương Chi đang lén ăn bánh bao trong bếp, liền nhíu cô hỏi.

"Còn."

Dương Chi lau miệng nói.

"Còn bao nhiêu?"

"Còn nửa bao gạo, ba gói mì, bảy quả trứng, nửa cây bắp cải..."

Dương Chi vội vàng mở tủ bếp, kể chi tiết cho Từ Danh Viễn.

"Ai hỏi cô mấy cái này, tôi hỏi còn bao nhiêu tiền."

Từ Minh Viễn nhíu mày, con ngốc này sao mà chậm tiêu đến vậy chứ?

"À, còn 378 đồng..."

Dương Chi nghĩ mình nên biết điều một chút, vội vàng lôi từ túi ra một cái ví nhỏ, bên trong là những tờ tiền xếp ngay ngắn.

"Được rồi, đưa đây."

Từ Danh Viễn không khách sáo, rút hết tiền ra, chỉ để lại cho cô vài đồng xu.

"Đi mua mười cái bánh bao, hai bát đậu hũ, thêm hai ly đậu nành. Nhớ mua ở quán Lộc Minh đối diện khu tập thể, lâu rồi không ăn, có hơi nhớ."

Anh vừa nói vừa đưa cho cô một đồng rưỡi, lại rút thêm hai tờ mười đồng: "Mua thêm một bao thuốc lá."

"Vâng."

Dương Chi không biết từ chối, nhẫn nhịn vác chân chạy đi.

Từ Danh Viễn vào phòng vệ sinh rửa mặt rồi cạo sạch lớp râu mới mọc trên miệng.

Mái tóc kiểu "nồi cơm" thời thanh niên đã được bệnh viện cạo thành tóc húi cua, nhìn qua là một chàng trai trẻ tươi tắn, rạng rỡ.

Anh lại cầm gương soi vết thương ở sau đầu, chỗ khâu đã được tháo ra, một mảng hói lộ ra một vết rạch dài hai centimet.

Vết thương không lớn, để tóc hơi dài một chút là che được, nhưng vẫn còn một vết bầm to màu xanh chưa tan, chạm vào là đau nhói.

Từ Danh Viễn từng trải qua một trải nghiệm tương tự. Lần đó trời tối và mưa, bị ai đó va phải ngã vào lề đường, lúc đó chỉ nằm viện hai ngày rồi ổn, nào ngờ kiếp này suýt nữa trở thành người thực vật.

Từ Danh Viễn lại lục lọi trong phòng, cuối cùng tìm được hai hộp giấy dưới gầm giường phòng ngủ chính.

Bên trong là một số quần áo của Từ Danh Viễn, còn có những vật lưu niệm nhỏ nhặt từ thuở bé, ngoài ra không còn gì đáng giá nữa.

Từ Danh Viễn không khỏi thở dài, rồi lại gọn gàng xếp lại và nhét trở lại.