Ngày hôm sau, nắng ấm đã về lại nơi đây, làm người ta cảm thấy khoan khoái nhẹ nhàng. Bầu trời xanh ngắt, trong vắt như nước soda, vài đám mây vũ tích lơ lửng phồng phềnh như kem sữa tươi.

Tất nhiên, trời đã quang mà mây cũng đã tạnh như này thì đội điền kinh phải bù đầu tập luyện nghiêm túc sau giờ học. Dưới cái nóng oi bức của mặt trời, tôi chạy vòng quanh sân, người đẫm mồ hôi.

Mặt đất đã khô ráo từ lâu, nhưng trong bầu không khí vẫn đọng lại sức nặng của mưa. Vẫn cứ ngộp ngạp, nhớp nháp. Dù không ghét cũng chẳng thích ngày mưa, nhưng tôi cực kỳ ghét những ngày sau cơn mưa, nhất là giữa mùa hè oi ả.

"Mọi người vất vả rồi...."

Chào tạm biệt những thành viên khác còn đang mãi mê bàn tàn về streamer hay những bài hát hit, tay không ngừng quay những thước phim Shorts, tôi hướng về tầng hai của dãy nhà phía Tây, bước đến phòng nghe nhìn.

Đã quá 5 giờ rưỡi chiều nên hành lang khu phòng học chuyên dụng hiện giờ đã vắng tanh. Từ tầng bốn vọng xuống âm vang tàn cuộc của những chiếc kèn sáo, vài nữ sinh xách theo hộp nhạc cụ đen bước xuống cầu thang, lướt qua tôi. Có lẽ là học sinh của câu lạc bộ nhạc cụ, hoạt động ở phòng âm nhạc trên tầng bốn nhỉ.

Tôi không khỏi liên tưởng đến hộp guitar của Junna, lòng tràn đầy hồi hộp, trông mong được gặp lại cô ấy, tay tôi với tới cánh cửa phòng nghe nhìn. Thế nhưng,

"... Không mở được"

Cửa đã khóa, gõ cửa cũng chẳng có ai đáp. Tấm rèm che kín ô cửa kính nhỏ, tôi cố nhìn qua khe sáng hẹp. Trong căn phòng tối om, Junna không có ở đó.