"Nếu có ai đó hỏi tôi rằng: 'Cậu có thích trời mưa không?'", thì chắc hẳn tôi sẽ trả lời, "Không thích cũng chẳng ghét."

Người đời luôn xem mưa như điều phiền toái mà né tránh. Cảm giác nhớp nháp khó chịu, không khí ẩm ướt oi bức tột cùng, chiếc dù che mưa lại càng trở thành vật vướng víu. Kèm theo đó là vô số hoạt động chỉ dành cho ngày nắng đành gác lại: dã ngoại, hội thao, lễ hội âm nhạc ngoài trời hay thi đấu điền kinh...

"Này, đi hát karaoke không?"

Vào một ngày đầu tháng 6 nọ, trời bỗng đổ cơn mưa từ sáng sớm. Đội điền kinh đành hủy buổi tập chiều vì sân trơn trượt, chỉ vận động nhẹ trong nhà. Thời gian ngắn ngủi chỉ còn như một album nhạc.

"Kurimoto thì sao? Cậu tính làm gì?"

Khi thay đồng phục trong lớp học tràn ngập bụi bặm, một câu hỏi bất ngờ vang lên. Tôi đáp:

"...Thôi, tôi còn cuốn sách đang muốn đọc."

"Ồ...?"

... Chỉ đọc sách thôi mà đủ ư? Không khí ẩm ướt ngày mưa mang theo chút hơi lạnh.

Tôi thắt lại cà vạt, cuộn bộ đồ thể thao nhăn nhó lại rồi nhét vào chiếc cặp da bóng rồi rời khỏi lớp học nồng nặc mùi xịt khử mùi.

"Tên đó trông lập dị thật đấy nhỉ. Cảm giác như lúc nào cũng tỏ vẻ khó gần ấy..."

Tôi rảo bước nhanh hơn, cố lảng tránh những lời xì xào bàn tán đang văng vẳng bên tai.

"..................."

Hành lang ngày mưa trông cứ lờ mờ, vắng vẻ, im ắng.

Ánh nắng không xuyên qua nổi lớp cửa kính, chỉ có ánh đèn huỳnh quang trắng lạnh chiếu xuống, ngập tràn sàn nhà cao su.

Trong căn phòng, tiếng giày lê lết trên nền nhà hòa cùng tiếng mưa rơi rả rích, vang vọng trong không gian vắng lặng.

Sự tĩnh mịch này cùng khung cảnh như được phủ lớp filter với độ bão hòa thấp, trông hợp gu tôi vô cùng. Vì thế tôi mới nói, mình cũng không hoàn toàn ghét những ngày mưa.

Dĩ nhiên, cũng tuyệt đối không thể nói là thích.

Dù sao thì nếu đổ mưa, khắp nơi đâu đâu cũng sẽ ẩm ướt. Dẫu tôi có đang vui vì được nghỉ tập sớm thì chung quy lại, mang theo dù che mưa vẫn khá vướng víu. Mấy lọn tóc dựng lên cũng khiến người ta cảm thấy phiền. Tôi dùng tay vuốt lại mái tóc bê bết đang phản nghịch vì hơi ẩm ngày mưa, bước nhanh về hướng mục tiêu.

Cũng chẳng phải thư viện, mà là phòng học nghe nhìn. [note73281]

Khi kết thúc tiết học thứ sáu, tôi đã bỏ quên cuốn tiểu thuyết ở đó.

Đó là cuốn tiểu thuyết trinh thám với tình tiết thiết lập mới lạ, vừa hay đang đến đoạn hé lộ thủ pháp và danh tính hung thủ.

Do tôi đang nóng lòng muốn đọc tiếp nên khi băng qua hành lang, bước chân tôi vô thức tăng tốc, đi về tòa nhà phía tây.

Các phòng học chuyên dụng đều ở đó, còn phòng nghe nhìn thì ở tầng 2. Sau giờ tan học thường sẽ chẳng có ma nào sử dụng, tôi còn đang cho rằng cửa sẽ khóa. Hóa ra lại lo thừa rồi.

Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa ra, vang lên một tiếng cót két, rồi bước vào trong.

Đã có người tới trước.

Ở dãy ghế cuối cùng bên cạnh cửa sổ, có cô gái nọ một thân một mình đang ngồi đọc sách.

Ánh mắt từ đầu đến cuối như dán chặt vào trang giấy. Có lẽ là do đang quá mải mê đọc sách đi, đến nỗi có người lại gần cũng chẳng hề hay biết.

"Xin lỗi..." Tôi vừa bước lại vừa lên tiếng.

Cuốn sách cô ấy đang đọc là《Vụ Án Hoa Lệ Của Kẻ Giết Người Trong Suốt》

"Đó là sách của tôi..."

Nhưng chỉ vừa nói được nửa câu lại nghẹn xuống.

Mái tóc đen cắt ngắn tạo nên đường tròn hoàn mỹ, thế nhưng lại bị chiếc headphone không dây đè lên, biến dạng đôi chút.

Có lẽ là do tính năng khử ồn nên cô vẫn hoàn toàn không phản ứng. Tôi chỉ đành thở dài rồi ngồi xuống dãy bàn phía trước.

"Này...?"

Tôi thử vẫy tay trước mặt cô ấy. Hàng mi dài khẽ rung, đôi mắt đang phảng phất vẻ buồn ngủ kia chợt mở to rồi nhìn sang.

"Kyaa!"

Cô ấy bỗng hất mạnh vai, la lên một tiếng ngắn ngũn.

Mái tóc đen xõa nhẹ tung bay, tôi chợt thấy vài lọn tóc nhuộm màu xanh tím. Cảm giác như phảng phất màu sắc của hoa cẩm tú cầu.

"Có, có chuyện gì à...?"

Mặc dù bất ngờ đến giật bắn người, nhưng biểu cảm của cô ấy vẫn gần như không thay đổi, giọng nói cứ phẳng lặng vô hồn như thể chẳng hề mang chút cảm xúc nào. Cảm giác trông cứ như con rối vậy.

Gương mặt thanh tú, tinh xảo đến mức hoàn hảo. Làn da trắng nõn nà như thể chưa từng biết thế nào là nắng. Cái vẻ đẹp hoàn mỹ này càng làm tăng thêm cảm giác cô ấy cứ trông như búp bê.

Đờ đẫn thêm một hồi, tôi chậm rãi nói: "Xin lỗi... Cuốn sách này là của tôi."

"...? Xin thứ lỗi, tôi nghe không rõ."

"Tai nghe."