Một buổi tang lễ.
Đường Dịch làm việc, dù về hiệu suất hay quy mô, đều chỉ có thể dùng từ kinh sợ để hình dung.
Tuy rằng bị đứng giữa nơi đầu sóng ngọn gió, trở thành mục tiêu của vô số người, nhưng tang lễ của Đường gia, được Đường Dịch tổ chức trang trọng chưa từng thấy, có thể tương đương với một sự kiện lớn.
Càng nguy hiểm lại càng kiêu ngạo, càng là đau xót lại càng hoa lệ, đây là tiêu chuẩn thẩm mỹ của Đường Dịch. Cho dù bị buộc tới tuyệt cảnh, cũng muốn làm cho tất cả mọi người nghĩ mình đang nắm trên tay những lá bài tốt nhất, Royal Flush. (Royal Flush: là thùng phá sảnh lớn trong trò xì tố (poker), gồm những cây 10 cơ, J cơ, Q cơ, K cơ, A cơ, bài tốt nhất có thể.)
Hôm nay Đường Dịch mặc âu phục HugoBoss màu đen, gợi cảm, trang trọng, những chuyện ngoài ý muốn liên tiếp xảy đến những ngày qua đã đẩy vị thiếu chủ đương nhiệm của Đường gia này đến nơi đầu sóng ngọn gió, vậy mà nhìn anh vẫn không lộ chút khác thường nào, dù tiều tụy nhưng vẫn lộ ra sức thu hút quyến rũ.
Hôm nay có rất nhiều người đến viếng, khu nghĩa trang đông kín người.
Một thuộc hạ tìm được thiếu chủ, đi lên báo cáo một tin: “Kính thiếu đến đây.”
Không gian đột nhiên im lặng không tiếng động.
Đường Kính. Cái tên này đối với Đường gia mà nói, rất đặc biệt.
Cho phép anh tiến vào, tương đương với việc chấp nhận quan hệ; không cho phép anh tiến vào, vậy… Nếu như không có quyết tâm tàn nhẫn, quả quyết thì không thể tách rời tình cha con của người này.
Chủ nhân trước đây của Đường gia đã vô cùng yêu quý, che chở cho Đường Kính, nhưng từ hôm nay trở đi, Đường gia chính thức đổi chủ. Thái độ của Đường Dịch, quyết định tất cả.
Chiếc xe Rolls-Royce quen thuộc tiến vào nghĩa trang của Đường gia, tắt động cơ, xe vững vàng dừng trước cửa nghĩa trang.
Chủ nhân của chiếc xe thể thao bước xuống, đẩy tay đóng sầm cửa xe vào. Hơi thở lạnh lẽo cô đơn, nhiều năm vẫn không thay đổi, một người sạch sẽ, bình thản, ôn hòa, cất dấu thân phận cực kỳ đặc biệt.
Anh xuất hiện, thật sự khó giải quyết. Từ khi anh đi, những người trong Đường gia không còn gặp anh nữa.
Thói quen nhiều năm vẫn làm mọi người nhất trí cung kính chào một tiếng.
“Kính thiếu.”
Nghĩa trang dàn đầy thuộc hạ mặc tây trang đen, nhìn thấy Đường Kính, trong lòng đều không yên. Ngăn cản? Hay không ngăn cản?
Ngay cả một cái đảo mắt Đường Kính cũng không buồn làm, tháo chiếc kính đen DunHill ra rồi ném vào trong xe, sau đó bỗng sải bước đi thẳng vào nghĩa trang.
Nhóm thuộc hạ hai mặt nhìn nhau, bước lên ngăn cản anh.
Bước chân của Đường Kính vẫn không dừng lại, giữa lúc sát khí dày đặc vây quanh, cũng không quay đầu lại đã mở miệng.
“Hôm nay tôi không mang súng trong người, muốn cản thì xin mời.”
Một câu, không ai dám ngăn cản nữa.
Không thể quên, dù người đàn ông này có ôn hòa và không muốn tranh giành cái gì, nhưng trong người vẫn chảy dòng máu của Đường gia. Một khi đã nghiêm nghị, giống như có lực sát thương, khiến người ta mất đi năng lực phản kháng.
Vì vậy, anh ngang nhiên đi qua đám thuộc hạ vây quanh bốn phương tám hướng, tiến vào bên trong.
Bỗng nhiên, có một trợ lý tiến lên, đã chuẩn bị sẵn tâm lý, sau đó mở miệng không chắc chắn.
“Nhị thiếu gia, mời anh dừng bước. Anh biết đấy, chúng tôi cũng phụng mệnh làm việc thôi…”
Đường Kính đảo mắt qua, “Phụng mệnh?” Khẽ nhếch môi, giọng mỉa mai lên tiếng: “Mệnh lệnh của ai?”
“Của tôi.”
Âm thanh này, lạnh bạc, lãnh đạm, tán hoa lệ sắc.
Lớn tiếng dọa người, là trò hay sở trường của Đường Dịch.
Sắc đẹp và sát ý, là đặc điểm đặc biệt của Đường Dịch, không thể nghi ngờ.
Đường Kính nhìn sắc mặt người đàn ông trước mắt, chậm rãi đi đến, nhưng lại cảm thấy từng đợt cảm giác xa lạ ập vào mặt, muốn làm tổn thương ánh mắt anh, làm anh không thể nhìn thấy.
Đường Dịch đứng trước mặt Đường Kính, mở miệng mang theo một tia uy hiếp.
“Đã nói rồi, đi ra ngoài.”
Toàn trường không tiếng động.
Chỉ nghe thấy tiếng nói lạnh lùng của thiếu chủ đương nhiệm Đường gia: “Chuyện của Đường gia chúng tôi, không cần người ngoài phải nhúng tay ——!”
Đường Kính yên lặng nhìn anh.
Đáy mặt Đường Dịch quá thâm thúy, anh không thể nhìn thấu.
Đột nhiên có ý nghĩ phản kháng, lý trí không kịp khống chế, bên môi đã bật ra câu nói nhẹ nhàng bâng quơ: “Nếu em không đi thì sao, anh chuẩn bị đối phó với em thế nào?”
Giây tiếp theo, súng của Đường Dịch đã nhắm thẳng vào anh.
Đường Kính không hề di chuyển, nhìn anh không chớp mắt, như đang muốn nhìn thấu anh, toàn bộ linh hồn.
Anh thấy Đường Dịch chậm rãi mở miệng, như đang hung hăng cắn răng.
“Tôi bảo cậu đi.”
Rõ ràng là Đường Dịch để họng súng giữa hai mày của anh, nhưng Đường Kính lại có cảm giác khác lạ. Giống như trong tay anh cũng có một khẩu súng, vô hình, đang chĩa thẳng vào ngực Đường Dịch.
Có một giây, dường như anh thấy trong đáy mắt Đường Dịch có nỗi đau và sự bất lực, nhưng nó ẩn đi quá nhanh, người ngoài khó có thể nhìn ra.
Đường Kính bỗng mềm lòng.
Vòng chân lại, anh chậm rãi bước đi, xem như là sự nhượng bộ lớn nhất của anh.
Đọc đầy đủ truyện chữ Độ Sâu Của Tình Yêu, truyện full Độ Sâu Của Tình Yêu thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Độ Sâu Của Tình Yêu