Trước đây hoàn thành nhiệm vụ xong thì phần thưởng mới xuất hiện, còn lần này thì liệt kê trước tất cả phần thưởng luôn! Có lẽ đẳng cấp của Vệ Tuân kém xa lệ quỷ trăm năm nên phần thưởng hậu hĩnh đến mức không tưởng, đã thế còn phù hợp với yêu cầu của cậu!
Có lệ máu của lệ quỷ thì cậu sẽ tự tin thoát khỏi Vương Bành Phái hơn. Dao găm máu oán hận lại càng là vũ khí tuyệt vời, bởi cả đao lẫn dao găm Vệ Tuân trấn lột từ Lâm Hi xài hư cả rồi, giờ chỉ còn mỗi bộ vuốt sắc nhọn để chiến nên cậu rất cần một vũ khí tốt.
Còn kết tinh quỷ khí vừa được bón cho cáo con, sẽ giúp nó bình phục nhanh.
Nhưng trong số những phần thưởng này, quan trọng nhất và quý nhất phải kể đến danh hiệu màu tím [Người giết quỷ]! Hiện giờ danh hiệu màu tím [Người máu lạnh] của Vệ Tuân đến từ Bính Cửu ‘thật’, nên khi hành trình kết thúc và thoát khỏi thân phận Bính Cửu thì cậu chỉ còn ba danh hiệu màu xanh lá [Người không đau], [Tính kháng kịch độc] và [Tính kháng oán niệm], chẳng bõ bèn gì.
Vệ Tuân mải miết theo đuổi sức mạnh và kích thích, mà cậu đã ký kết thỏa thuận với *** nên yêu cầu phải mạnh hơn nữa mới gia nhập được lữ đội của An Tuyết Phong, hoặc tạm quan sát để giành thế chủ động. Nhưng rất khó để đạt được danh hiệu, như đám Miêu Phương Phỉ trải qua bao hành trình mà chỉ sở hữu lèo tèo vài danh hiệu màu xanh lam, bởi vậy một danh hiệu màu tím loại siêu nhiên dâng tận cửa, chắc chắn phải cực kỳ quan trọng.
Mà phần thưởng chưa dừng ở đó, còn bổ sung thêm câu cuối [Vì bạn sắm vai A Thành ở điểm tham quan thứ ba nên sau khi giết chết lệ quỷ Bình Bình, bạn sẽ nhận được phần thưởng đặc biệt tùy theo thiện cảm của Bình Bình đối với bạn.].
Vệ Tuân sau khi hoàn thành nhiệm vụ khai phá điểm tham quan mới và lựa chọn nhiệm vụ đặc biệt, cậu liếc nhìn thiện cảm của Bình Bình dành cho mình.
[Thiện cảm của lệ quỷ Bình Bình dành cho bạn: 95.]
Đây đúng là giá trị rất cao, chắc hẳn khi giết xong lệ quỷ Bình Bình cậu sẽ nhận được phần thưởng đặc biệt. Vì các phần thưởng trước đã hấp dẫn lắm rồi, nên Vệ Tuân rất tò mò phần thưởng đặc biệt này còn ngon tới mức nào nữa.
Có là nhà sư thì cũng bị cám dỗ thôi.
Vệ Tuân khẽ cười, lăm le cầm dao găm bước đến gần Bình Bình, Bình Bình chẳng hề phản kháng mà im lặng nhắm hai mắt, thậm chí còn hợp tác ngẩng đầu đưa cần cổ mỏng manh ra. Một giọt lệ máu đọng trên mi sắp rơi xuống khiến Bình Bình trông càng buồn thương động lòng người.
Mũi dao găm đã dí sát ngực Bình Bình, thời gian như ngừng trôi, Vệ Tuân chỉ cần đẩy thêm tí nữa là sẽ vượt cấp giết chết Bình Bình. Vương Bành Phái thấy thế thầm lắc đầu, căng dây thần kinh sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
Nhưng ngay lúc ấy Vệ Tuân bỗng quay ngược dao găm, nhét cán dao vào tay Bình Bình.
“Bình Bình khờ quá, sao anh lại nỡ giết em chứ.”
Vệ Tuân nói giọng cưng chiều, thấy lệ quỷ Bình Bình ngây ngốc nhìn mình thì khẽ thở dài, ôm lấy Bình Bình rồi lau lệ máu trên mắt cô ta: “Ngoan nào, đừng khóc nữa.”
“Nếu muốn kết thúc tất cả thì em cứ giết anh đi.”
“Anh nguyện chết cùng em.”
…
“Gã là A Thành chứ còn ai nữa?!”
Lâm Hi thiếu chút nhảy dựng: “Chắc chắn gã là A Thành nên mới làm vậy!”
Cuộc trò chuyện của Bình Bình và A Thành giữa cơn lốc oán khí truyền đến tai các du khách, ngay cả Miêu Phương Phỉ cũng không moi được tí sơ hở nào từ A Thành, vì gã hoàn toàn giống một người đàn ông yêu Bình Bình sâu sắc sẵn sàng chết cùng cô ta.
“Hay gã là người giấy của Bình Bình…”
Triệu Hoành Đồ nói lấp lửng, vì đến nước này rồi Bình Bình hơi đâu tự lừa mình chi nữa.
“Có, có khi nào lệ quỷ Bình Bình mất trí muốn chết cùng A Thành không?”
Úc Hòa An dậm chân như bò, lo lắng hỏi: “Chúng ta, chúng ta mau đi cứu A Thành đi!”
Không chỉ hướng dẫn viên Bính mà còn có tàn hồn của Tuệ Tuệ nên Úc Hòa An mới lo sốt vó như vậy, chỉ muốn lao tới ngáng chân lệ quỷ để hướng dẫn viên Bính rút lui.
“Cũng có lý.”
Hầu Phi Hổ trầm ngâm, nếu Bình Bình phát điên định chôn cả mình lẫn tàn hồn của A Thành thì có khả năng các du khách phải cứu tàn hồn của A Thành. Tuy nhiên nhiệm vụ này quá khó, cửa ải cuối cùng này hẳn là có hai giải pháp, hoặc đưa hài cốt ra ngoài và nhận thưởng ít, hoặc đưa tàn hồn ra ngoài và nhận thưởng hậu, nhưng cả hai đều là đùa với lửa.
Nhiệm vụ quan trọng ở điểm tham quan thứ ba là khóc gả đã hoàn thành, chốc nữa thôi sẽ được rời khỏi đây nên Hầu Phi Hổ không muốn mình và Triệu Hoành Đồ mạo hiểm nữa.
“Theo dõi tiếp đi.”
Miêu Phương Phỉ lên tiếng, những người mạnh trong đội còn chưa nhúc nhích nên Lâm Hi và Úc Hòa An dù lo đến đâu cũng chỉ đành dõi mắt nhìn sang.
…
“Anh nguyện chết cùng em ư?”
Bình Bình ngơ ngác, do dự cầm dao găm nhẹ nhàng hỏi.
Sau đó cô ta chầm chậm lắc đầu, nói bằng giọng mệt mỏi: “Là em nợ anh, giờ là lúc kết thúc mọi chuyện, anh giết em rồi đi đi, A Thành.”
“Em nói vớ vẩn gì thế?”
Vệ Tuân trách, vuốt tóc Bình Bình: “Nếu muốn kết thúc, vậy hãy để anh ở lại với em.”
“Thật ư?”
Bình Bình ngẩng đầu nhìn cậu, đôi tay nhợt nhạt níu lấy ngực áo Vệ Tuân, lúc này cô ta không còn giống lệ quỷ mà giống một cô gái thấp thỏm chờ người yêu hứa hẹn hơn.
“Thật, sao anh có thể dối em cho được.”
Vệ Tuân áp tay Bình Bình vào ngực mình, dịu dàng bảo: “Anh sẽ ở bên em.”
Thình thịch, thình thịch.
Bình Bình cảm nhận được nhịp tim của gã, vẫn ổn định như thường qua đầu ngón tay tái nhợt, cô ta ngây người rồi rũ mi nâng con dao găm lên nhắm vào ngực Vệ Tuân.
“Anh muốn chết cùng em thật sao?”
Cảm giác mũi dao sắc nhọn kề trước ngực, kỳ diệu như bỏ qua da thịt nơi lồng ngực trực tiếp chạm vào trái tim mỏng manh nhạy cảm vậy. Tiếng chuông báo động theo bản năng réo vang, cảm giác khủng hoảng về cái chết nhảy múa trên dây thần kinh căng thẳng khiến những người kiên cường nhất cũng phải sợ hãi.
Bên ngoài có thể giả bình thản, nhưng lòng không lừa được người.
Tim Vệ Tuân đập nhanh, cậu cười mãn nguyện chủ động nắm tay Bình Bình để dao găm đâm sâu hơn, xuyên qua da thịt vào tim. Mặt cậu tái nhợt nhưng vẫn cười nhìn Bình Bình, dịu dàng nói:
“Thật tuyệt khi được cùng em đi đến cuối cùng.”
Dứt lời, Vệ Tuân nhắm mắt lại nghểnh cổ như Bình Bình lúc đầu. Vương Bành Phái nhìn cảnh này mà da đầu tê rần, lòng thầm chửi Bính Cửu là thằng điên! Mỗi lần Vương Bành Phái đánh giá cao gã, lập tức bị những hành động điên khùng tiếp theo của gã vả bôm bốp vào mặt.
Nhưng càng như thế, Vương Bành Phái lại càng quyết tâm phải mang gã về cho bằng được!
Vương Bành Phái gãi mông cởi bỏ một lớp bùa phong ấn, khí thế tản ra trong nháy mắt thu hút ánh mắt đề phòng của lệ quỷ Bình Bình. Vương Bành Phái phải nín thở lúc lâu, cô ta mới quay sang nhìn Vệ Tuân.
Thời gian lặng lẽ nhích từng giây, Vệ Tuân thấy thời gian đếm ngược tử vong đang lao dốc nhưng vẫn kệ, không thèm dùng điểm đổi. Bàn tay của Bình Bình vẫn đè lên ngực cậu, nếu ngó lơ con dao găm lạnh lẽo đâm thẳng vào tim thì cả hai cứ như người tình đang thân mật ôm chặt nhau vậy.
[Đếm ngược thời gian tử vong 05:18:46.]
[Đếm ngược thời gian tử vong 01:23:52.]
[Đếm ngược thời gian tử vong 00:18:26.]
“A Thành, anh có hận em không?”
Khi chỉ còn 18 phút cuộc đời thì hơi thở của Vệ Tuân đã yếu lắm rồi, tim chậm lại như sắp ngừng khiến cậu không thể đứng vững mà dựa cả vào người Bình Bình. Đối với Vệ Tuân cảm giác sắp chết không xa lạ mấy, vì cậu đã trải qua nhiều lần. Khi bóng tối dần bao trùm ý thức làm cơ thể dần mất kiểm soát, cậu vẫn rất bình tĩnh.
Trong màn đêm, cậu như nghe thấy giọng Bình Bình. Lúc này suy nghĩ đã bay xa, Vệ Tuân đành dựa vào bản năng mà trả lời:
“Không hận em.”
Không oán, không hận.
[Đếm ngược thời gian tử vong 00:05:19.]
Thời gian đếm ngược tử vong dừng lại ở 5 phút nguy hiểm và không giảm nữa, lời nhắc nhở của khách sạn vang lên trong đầu Vệ Tuân.
[Bạn đã vượt qua bài kiểm tra, được lệ quỷ Bình Bình chấp nhận.]
Mọi thứ đều là thử thách của lệ quỷ Bình Bình!
Có được thân phận của A Thành, đồng thời cũng phải chấp nhận rủi ro lớn hơn. Bất cứ ai sở hữu dao găm này đều có thể giết Bình Bình, nhưng A Thành thì không.
Vì A Thành không bao giờ làm tổn thương Bình Bình.
Nếu ra tay, Vệ Tuân sẽ không còn là ‘A Thành’ nữa, mọi nỗ lực trước đó đều trở thành vô ích. Nhiệm vụ cuối cùng giết Bình Bình đã biến mất, trong lòng Vệ Tuân không chút gợn sóng, dù phần thưởng hậu hĩnh kia toàn những thứ cậu cần gấp. Là trùng hợp ngẫu nhiên, hay thử thách về ảo giác tinh thần của lệ quỷ Bình Bình đây?
Thử thách lòng tham, cái chết và ý chí là ván bài giữa lệ quỷ đa nghi và loài người xảo quyệt.
A Thành sẽ không giết, không hận, không dối gạt Bình Bình, gã sẵn sàng chết với Bình Bình.
Không ai gạt được lệ quỷ, Bình Bình vẫn đè tay trên ngực Vệ Tuân, chỉ cần cậu sơ sảy Bình Bình sẽ giết cậu.
Chết cũng được, mà ở lại hành trình cũng không sao, Vệ Tuân vẫn luôn nói thật. Danh hiệu [Kẻ máu lạnh] khiến cậu không cảm thấy đau nên không thể hiện bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào.
Những gì cậu thể hiện, chính là A Thành trong lòng Bình Bình.
Đã nhận bài học từ quá khứ, nên dù mất kiểm soát hay điên cuồng giết chóc đến đâu, Bình Bình cũng sẽ không giết A Thành.
Bằng cách ấy, mới có thể vòng qua tử vong rồi sống lại.
Ván bài này, Vệ Tuân thắng đẹp.
“0 giờ rồi!”
Chớp mắt đã tới nửa đêm. Bọn Miêu Phương Phỉ đồng loạt nhìn ra ngoài thôn Thiết Bích, thấy một chiếc xe buýt cũ kỹ đã lặng lẽ đậu bên vệ đường, đây đúng là xe buýt của khách sạn đã chở bọn họ lên núi Ô Loa!
“Anh Cửu, anh Cửu!”
“Lâm Hi!”
Đọc đầy đủ truyện chữ Đoàn Du Lịch Vô Hạn, truyện full Đoàn Du Lịch Vô Hạn thuộc thể loại Huyền Huyễn cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Đoàn Du Lịch Vô Hạn