Thức dậy trong căn nhà thuê được, Ngũ Hạ Cửu thu dọn đồ đạc và đến thẳng bệnh viện lớn để gặp ông nội.
Lúc đó, các chuyên gia cho rằng phải mất khoảng một tuần nữa, kết quả hội chẩn mới có thể đưa ra kết luận chính xác. Sau đó chuyển viện lên thành phố S, tìm một căn nhà cho thuê gần đó, tính đi tính lại cũng tốn khoảng ba ngày.
Ngũ Hạ Cửu dự định đợi kết quả kiểm tra của ông nội xong thì mới nghĩ đến việc bước vào đoàn tàu luân hồi tiếp theo.
Hơn nữa, cậu cũng có thể dùng thời gian này để nghiên cứu cuốn sách "Phù lục" do đạo trưởng Trần Cảnh tặng.
Ở lại thành phố S thêm ba ngày, Phương Tử gửi một tin nhắn cho cậu - muốn hẹn gặp cậu, có thể thanh toán vé máy bay đến thành phố S cho cậu.
Lần trước trước khi tách ra, hai người đã trao đổi thông tin liên.
Ngũ Hạ Cửu đáp lại cậu ấy, nói hiện tại cậu đang ở thành phố S, gặp mặt ở đâu?
Phương Tử lập tức gửi lại một tin nhắc, cho cậu một địa chỉ.
Ngũ Hạ Cửu tìm kiếm, địa chỉ này cũng ở khu đô thị, cũng không xa lắm, thế là cậu bắt xe qua đó.
Phương Tử đã đề nghị gặp mặt cậu ở một quán cà phê mèo khá nổi tiếng.
Sau khi gặp nhau, họ tìm một chỗ hơi khuất để ngồi xuống.
Phương Tử tò mò hỏi tại sao Ngũ Hạ Cửu lại ở thành phố S, biết rồi thì khẽ gật đầu, cậu ấy không biết nhiều về các bệnh viện ở thành phố S, nên không có lời khuyên hữu ích nào.
Hai người vừa ngồi xuống chưa được bao lâu thì có hai con mèo đi tới cọ vào chân của Ngũ Hạ Cửu.
Ngũ Hạ Cửu vuốt ve bộ lông mềm mại của mèo, nói với Phương Tử: "Tại sao cậu lại hẹn ở đây? "
Phương Tử ghé người lên mặt bàn, hai tay chống lên mặt và thở dài: "Em đã đến một Xa Hạ Thế Giới có động vật biến dị hoá thành quỷ. Trông chúng gớm muốn chết. Vì vậy em cần gấp những con vật nhỏ bình thường để chữa trị cho cặp mắt của em.”
"Anh Cửu, mấy chú mèo con này đáng yêu quá, cho em ôm một cái đi."
Tất cả những con mèo đều chạy đến bên Ngũ Hạ Cửu, còn có một con khác nhảy thẳng vào trong lồng ngực của Ngũ Hạ Cửu, xung quanh Phương Tử thì chẳng có con nào.
Ngũ Hạ Cửu nghe vậy thì ôm lấy cục bông trong ngực đưa cho Phương Tử.
Kết quả là ngay khi cục bông mượt mà đáng yêu vừa lọt vào ngực của Phương Tử thì nó kêu “meo meo” hai tiếng, rồi quay người cào cho Phương Tử một cái rồi bỏ chạy.
Một lúc sau, nó từ từ quay trở về, nằm xuống bên cạnh chân của Ngũ Hạ Cửu liếm lông.
Phương Tử đáng thương giơ tay thổi mu bàn tay bị xước đỏ, mấy con mèo trong quán cà phê đều đã được cắt móng, tính tình ngoan ngoãn rất hiếm khi cào người.
Mu bàn tay Phương Tử chỉ đỏ lên một chút mà thôi, không bị rách da thịt.
Cậu ấy nói: "Em biết thừa từ lúc em còn nhỏ, những con vật đã không thích em rồi, và ngay cả trong Xa Hạ Thế Giới quái quỷ kia nữa, em cũng bị tấn công nhiều nhất… huhu."
Ngũ Hạ Cửu: "... Cậu cứ bình tĩnh mà nói."
Phương Tử mím môi nói: "Anh Cửu, anh không xót em sao?"
"..." Ngũ Hạ Cửu lập tức lộ ra vẻ đau răng.
Phương Tử bị chọc cười, cười dặt dẹo trên ghế sô pha.
Sau khi cà phê được mang lên, cậu nhấp một ngụm và nói: "Em đã đến hai Xa Hạ Thế Giới, một thế giới có độ nguy hiểm trung bình và một thế giới có nguy hiểm cao."
“Một là trại trẻ mồ côi, còn cái còn lại chính là Xa Hạ Thế Giới có động vật biến dị hoá thành quỷ mà em vừa kể. Cả hai đều rất thú vị và gay cấn. Em nghĩ anh chắc cũng hoàn thành một Xa Hạ Thế Giới rồi nên em mới liên hệ cho anh."
“Anh Cửu, lần này anh đến Xa Hạ Thế Giới loại nào vậy? Có vui không?"
“Xa Hạ Thế Giới lần sau chúng ta lập thành một đội đi. Đi đơn chán bỏ xừ. Một số hành khách quá ngu ngốc."
Phương Tử ghét bỏ nói.
Ngũ Hạ Cửu kể lại một cách ngắn gọn.
Phương Tử nghe xong thì mở to đôi mắt xanh lục. “Oa” một tiếng rồi nói: “Cương thi, ầy, em chưa bao giờ tận mắt thấy cương thi. Bỏ lỡ nó tiếc ghê luôn á."
Phương Tử thực sự cảm thấy đáng tiếc, không khỏi chẹp chẹp miệng, uống cà phê đắng để kìm nén chút thất vọng trong lòng.
Ầy, trước kia cậu ấy từng nghĩ rằng, nếu cương thi mà đi thi nhảy xa, chắc chắn sẽ giành được giải quán quân thế giới.
Ngũ Hạ Cửu đề cập đến ngài V.
Phương Tử “ồ” một tiếng, nói: "Có thể gặp được cũng coi như có duyên đi. Người này thì cũng không gọi là ngốc, còn có chút lòng tốt không cần thiết nữa."
“Anh Cửu, anh có muốn cùng anh ta lập đội ở thế giới tiếp theo không? "
Ngũ Hạ Cửu thản nhiên nói: "Tôi muốn chọn một Xa Hạ Thế Giới có ít hành khách cao tuổi, tốt nhất là chỉ có ba người."
Nhóm ba người bọn họ.
Cậu muốn làm thử nghiệm xem liệu cậu có thể bắt được một người nào đó hay không.
Phương Tử thì thế nào cũng được, nói rằng không có vấn đề.”
Ngũ Hạ Cửu: "Đã vậy thì, khi có thời gian tôi sẽ liên lạc với ngài V, đề cập trước ở thế giới thực, như vậy sẽ thuận tiện cho nhau hơn."
“Được.”
...
Thành phố S, ở một bên khác.
Du Trạch không hiểu lắm, anh ta tìm Thời Thương Tả hỏi: "Gần đây hình như cậu thường xuyên đi vào Xa Hạ Thế Giới, sao vậy, cuối cùng cũng chán sống, muốn đâm đầu vào chỗ chết rồi à?”
“Cậu muốn nói gì cứ việc nói thẳng, tôi có thể giúp, chỉ cần tặng đạo cụ của cậu cho tôi trước thôi.”
Du Trạch nói xong, xoa ngón tay người đàn ông khôi ngô đang ngồi sô pha trước mặt, vẻ mặt chán chường lộ ra vẻ gợi đòn.
Thời Thương Tả nghe vậy thì liếc xéo anh ta, cười như không cười: "Giờ cậu muốn chết?"
Du Trạch lập tức thu tay lại, ho khan rồi ngồi ở đối diện anh, nói: "Không có nha, tôi đang lo trước tính sau cho cậu, đúng là không biết tấm lòng của người ta."
Đọc đầy đủ truyện chữ Đoàn Tàu Luân Hồi - Khởi Động Lại [Không Giới Hạn], truyện full Đoàn Tàu Luân Hồi - Khởi Động Lại [Không Giới Hạn] thuộc thể loại Đô Thị cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Đoàn Tàu Luân Hồi - Khởi Động Lại [Không Giới Hạn]