*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xe Hứa Bác Văn lái chính là một chiếc Audi, không tính là đại gia, nhưng cũng phải mấy chục vạn nhân dân tệ, tương đương với mười năm tiền lương của Lâm Huyên.
Lâm Huyên ở trước mặt y đột nhiên cảm thấy thực nhỏ bé, sáu năm trước bọn họ là bạn cùng bàn, mà sau sáu năm hiện tại, y là thủ trưởng ba cấp của cậu.
Liếc đến chiếc nhẫn bạc kim trong tay Hứa Bác Văn đang lái xe, Lâm Huyên ngồi ở ghế phó lái cảm thấy rất không tự nhiên, nói không lên lời là cảm giác gì, có thể là vì chiếc nhẫn bạc kim kia sáng bóng quá mức chói mắt.
Lâm Huyên nghĩ, cùng y đeo nhẫn đôi hẳn là một nữ nhân bộ dáng cùng tài năng cũng đều rất xuất chúng, cũng chỉ có nữ nhân như vậy, y mới có thể để ý đi.
“Mấy năm nay thế nào?” Hứa Bác Văn mở ra một đề tài.
“Cũng được, còn cậu.”
“Bình thường.” Tầm mắt y xuyên qua thảm cỏ trên đường ngoài cửa xe, hai tay thon dài trắng nõn đặt trên tay lái, hơi nghiêng đầu, “Nghe nói đại học cậu học là G đại.”
“Đúng vậy.” Lâm Huyên còn muốn hỏi, y là nghe ai nói?
“Mẹ tôi là giảng viên《Trung Quốc lịch đại văn học sử 》của G đại, không biết bà có dạy khóa của cậu không?”
Thì ra mẹ y là giảng viên đại học, “Tôi học thị trường kinh doanh, không có môn này.”
“Phải không”
Có lẽ ở nước ngoài du học đã lâu, chịu ảnh hưởng của văn hóa phương Tây, Lâm Huyên cảm thấy Hứa Bác Văn cả ngày đều không hề hé răng trước kia đã nói chuyện hơn rất nhiều. Tối thiểu, sau khi gặp mặt, đề tài đều là Hứa Bác Văn chủ động khơi mào.
“Đúng rồi, gần đây có chỗ nào ăn cơm không?”
Lâm Huyên: “………”
Cậu thiếu chút nữa quên Hứa Bác Văn mới từ tổng công ty điều tới đây, cậu nhìn biển báo giao thông phía trước nói: “Ở trên cầu vượt phía trước, xuống dưới sau đó quẹo phải, có một nhà hàng Quảng Đông.”
“Được.”
Nhà hàng Quảng Đông theo như lời Lâm Huyên chính mình chỉ mới ghé qua hai lần, một lần là đồng nghiệp làm tiệc con đầy tháng mời cậu tới dùng cơm, một lần là vì nghiệp tích của ngành xuất sắc, vì ăn mừng nên quản lí mời đồng nghiệp của ngành ăn cơm.
Nhà hàng Quảng Đông lầu một bày mười mấy bàn tròn lớn, dùng cho liên hoan yến tiệc. Lầu hai bày hơn hai mươi cái bàn nhỏ hơn, mỗi bàn cũng vừa đủ bốn người dùng cơm.
Hứa Bác Văn đảo mắt qua thực đơn, ngẩng đầu nghìn Lâm Huyên đối diện cũng đang xem thực đơn, “Có món gì ngon giới thiệu đi?”
Lâm Huyên nhìn thực đơn, ngón trỏ theo thực đơn đi xuống, “Thịt xông khói măng phiến, vịt quay Lệ Chi còn có ngư hương cà cũng không tệ.”
“Vậy gọi mấy món này, thêm canh Tam Tiên, được không?”
“Được, vậy đi.”
Cấp ba năm ấy, bọn họ thường xuyên cùng nhau ăn cơm, bất quá là chính mình ăn đồ ăn bên trong khay của mình. Cùng nhau chung một bàn ăn, ngoại trừ liên hoan lớp thì đây vẫn là lần đầu tiên.
Lâm Huyên ăn không nhiều lắm, đại khái là bởi vì gặp lại mối tình đầu, tâm tình quá mức phức tạp, cho nên khẩu vị giảm đi.
Hứa Bác Văn nói: “Họp mặt sau tốt nghiệp trung học vì sao cậu lại không đi?”
“Tốt nghiệp trung học không bao lâu, nhà tôi chuyển đi, cách chỗ họp mặt có chút xa, cho nên không đi được.”
“Khó trách.”
Lâm Huyên hỏi: “Cậu đi?”
“Họp mặt hai năm trước có đi.” Giữa lúc y đi Anh du học, hàng năm tết âm lịch sẽ về nước cùng người nhà họp mặt, ở trong nước vài ngày rồi lại trở về.
Sau khi ăn xong, Hứa Bác Văn gọi nhân viên phục vụ. “Phục vụ, thanh toán.”
Lâm Huyên so với Hứa Bác Văn động tác nhanh hơn lấy ví tiền ra, ngẩng đầu nhìn nhân viên phục vụ hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
“Xin chào, tiên sinh, tổng cộng là một trăm chín mươi tám khối.”
Lâm Huyên rút hai tờ một trăm ra, nói: “Không cần trả lại.”
Hứa Bác Văn nói: “Là tôi nói muốn ra ngoài ăn cơm, để cậu trả tiền, sao lại không biết xấu hổ thế được.”
“Ai trả tiền cũng như nhau.”
“Nếu không như vậy, lần này coi như cậu mời, lần sau tôi mời.”
Đây là ý tứ về sau còn có cơ hội cùng nhau ăn cơm? Lâm Huyên dừng một chút, “Được.”
Hứa Bác Văn cầm lấy tây trang đặt ở bên cạnh ghế, hai người sóng vai đi ra khỏi nhà hàng.
Nam nhân viên tiếp tân ở cửa dùng ngữ khí thập phần cung kính nói: “Hai vị tiên sinh thỉnh đi thong thả, hoan nghênh lần sau ghé lại.”
Hứa Bác Văn nói: “Cậu ở đâu, nếu không tôi đưa cậu về.”
“Không cần, chỗ tôi ở cách nơi này không xa, đi vài phút là tới.”
“Gần như vậy.”
“Đúng vậy, cho nên cậu về trước đi, tôi đi bộ về là được rồi.”
“Được rồi, ngày mai gặp ở công ty.” Hứa Bác Văn đi tới bãi đỗ xe, Lâm Huyên đi về hướng ngược lại.
Câu kia chính mình ở địa phương cách nơi này không xa không phải lời nói dối, nhưng đi vài phút là tới tuyệt đối là nói dối. Phải bắt ba trạm xe bus, vài phút kiểu gì cũng không thể về được đến nhà.
Lên xe bus chật chội, Lâm Huyên nắm tay vịn, nhìn phố cảnh hiện lên ngoài cửa sổ, sắc trời dần tối, đèn hai bên đường sáng lên, đèn neon thành phố cũng bắt đầu làm việc.
Trở lại nơi hai phòng ngủ một phòng khách trống rỗng kia, Lâm Huyên cảm thấy chính mình như đang nằm mơ. Hứa Bác Văn người này đột nhiên xuất hiện làm xáo trộn suy nghĩ của cậu.
Coi như, Lâm Huyên này hai mươi lăm năm qua chỉ thích qua một người, đó chính là Hứa Bác Văn.
Hiện tại cách sáu năm, phần mến thích kia đã sớm phai nhạt, tất cả mặt đỏ tim đập cũng nên khôi phục bĩnh tĩnh, nhưng hôm nay tựa hồ tất cả bình tĩnh lại bắt đầu khơi dậy gợn sóng.
Nhưng mà ngẫm lại, có gợn sóng thì sao? Lại động tâm thì thế nào? Trên tay y đeo nhẫn, chứng tỏ y đã kết hôn, nhiều nhất cũng chỉ có thể ở một góc khác thích thầm.
Lâm Huyên tắm xong, máy tính cũng lười mở, nằm ở trên giường lên weibo post một cái status: Hôm nay không có chương mới.
Không lâu, phía dưới có bình luận.
Đọc đầy đủ truyện chữ Độc Giả Là Thổ Hào, truyện full Độc Giả Là Thổ Hào thuộc thể loại Võng Du cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Độc Giả Là Thổ Hào