Edit: Vuongtamna
Tại chính sảnh hoa lệ của An Quốc Hầu phủ, lúc này có không ít người ngồi đó, sắc mặt mỗi người đều rất khó coi, nhất là người ngồi ở vị trí cao nhất, An Quốc Hầu Tô Bằng, hôm nay Tô Bằng xem như đã xui tận mạng, đường đường là trọng thần của một quốc gia, lại bị người khác hạ lệnh phạt trượng, chỉ sợ đây là sỉ nhục mà cả đời này hắn cũng rửa không sạch được, mà hắn bị đánh đều là vì cái nghiệt nữ này.
An Quốc Hầu Tô Bằng vừa nghĩ tới chuyện này liền có xúc động muốn giết người, nhưng khăng khăng hắn lại không thể giết đứa con đần độn này của mình được, bởi vì nếu hắn giết nữ nhi này của mình, chức quan này của hắn sợ là cũng giữ không được, tàn sát nữ nhi của chính mình, đám quan kia sẽ không bỏ qua cho hắn, ngay cả Hoàng thượng chỉ sợ cũng không trọng dụng hắn nữa, cho nên dù trong lòng hắn tức giận như thế nào, hắn cũng không thể động vào nữ nhi ngốc của mình ở thời điểm này.
Nhưng mà không thể động tay với nữ nhi ngốc, cũng không có nghĩa là không thể động tay với người khác, nhất là người này còn là hạ nhân trong phủ.
An Quốc Hầu mở một đôi mắt lạnh lẽo tràn đầy lệ khí mà nhìn thẳng vào Du ma ma lúc này còn đang không ngừng dập đầu trên đất.
Du ma ma lúc này cũng đã bất chấp đau đớn trên mặt, dập đầu bùm bùm trên mặt đất: “Hầu gia, nô tỳ không có mắng Hầu gia, nô tỳ làm sao dám mắng Hầu gia, xin Hầu gia minh xét a.”
Du ma ma vừa nói xong, Tô Oản liền không khách khí kêu lên: “Sao ngươi lại không mắng phụ thân của ta chứ, ngươi mắng ta là tiểu tiện nhân, tiểu tiện chủng, ngươi nói lão tiện nhân nuôi tiểu tiện nhân, lão tiện chủng nuôi tiểu tiện chủng, đây chẳng lẽ không phải là mắng cha ta sao, nếu không thì ngươi đang mắng ai chứ?”
Trong lòng Du ma ma trào lên một búng máu, suýt chút nữa hộc ra ngoài.
Bà ta vốn dĩ muốn mắng mẹ nàng, sao giờ lại biến thành mắng Hầu gia rồi, chẳng qua nghĩ kĩ lại, thì cái này cũng có thể tính là đang mắng Hầu gia, bởi vì Tô Oản là do Tô Bằng sinh ra, bà ta mắng như vậy còn không phải mắng Hầu gia sao.
Nhưng lúc đó trong đầu bà ta cũng đâu có nghĩ nhiều như vậy chứ.
Du ma ma càng nghĩ càng sợ hãi, bà đã thấy sát khí hiện lên trong mắt Hầu gia.
“Hầu gia tha mạng a, nô tỳ không có mắng, nô tỳ không có mắng gì cả, người đừng nghe đại tiểu thư nói bậy, đầu óc nàng vốn dĩ không tốt, đã quen nói bậy rồi.”
Tô Oản liếc xéo Du ma ma, khóe môi cười như không cười, không nhanh không chậm hỏi lại: “Ngươi đang nói là ta bịa chuyện? Ngươi không có giành cây trâm của mẹ ta, không có mắng ta cùng phụ thân ta, không có đánh ta?”
Tô Oản nói xong, ngay cả ngó cũng không thèm ngó sắc mặt đã tái nhợt của Du ma ma, mà giơ cây trâm gãy trong tay lên, hướng về phía Tô Bằng đang ngồi trên cao kia gào lên: “Phụ thân a, Oản Oản không có bịa chuyện, bà ta giành đồ của mẹ ta, còn quăng rớt cây trâm của mẹ, bà ta còn mắng phụ thân, bà ta mắng to Oản Oản là tiểu tiện nhân, mắng lão tiện nhân nuôi tiểu tiện nhân, lão tiện chủng nuôi tiểu tiện chủng, Oản Oản không phải là do phụ thân nuôi sao, vậy bà ta còn không phải đang mắng phụ thân sao? Hơn nữa, bà ta không chỉ mắng ta mà còn đánh ta.”
Tô Oản cúi thấp đầu, một trận gào rống như vậy làm người khác tưởng rằng nàng rất đau lòng bi thương, nhưng thực chất trên mặt nàng ngay cả một giọt nước mắt cũng không có.
An Quốc Hầu đang ngồi trên ghế thực sự nghe không nổi nữa, lạnh lùng hét lên với Tô Oản: “Câm miệng.”
Hắn vừa nghe tới những từ lão tiện nhân, lão tiện chủng thì gân xanh trên trán lại nổi lên, lại nói, hắn không tin rằng đây là do Tô Oản bịa ra, nàng là một người ngốc, trí lực luôn dừng lại ở lúc tám tuổi, sao biết nói dối cho được, cho nên không cần nghĩ cũng biết tất cả đều là do lão nô này vừa mới mắng xong, hơn nữa cây trâm trong tay Tô Oản, thật sự là của mẹ nàng, không nghĩ được lại nằm trong tay lão nô này, đương nhiên Tô Bằng cũng biết cây trâm này là phu nhân thưởng cho bà ta, nhưng khi chuyện này nháo ra ngoài thì hắn sẽ coi như mình không biết chuyện này.
Càng huống gì, lão nô này thế mà dám đánh người, Tô Oản là con của hắn, là tiểu chủ tử của An Quốc Hầu phủ, điêu phụ này thế nhưng ngay cả chủ tử của mình cũng đánh, nếu chuyện này truyền ra ngoài, hắn sẽ bị đám mấy lời của đám ngôn quan kia đè chết.
Đọc đầy đủ truyện chữ Độc Nhất Thế Tử Phi, truyện full Độc Nhất Thế Tử Phi thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Độc Nhất Thế Tử Phi