Phượng Lan Dạ vốn chỉ muốn tung một ít lời đồn ra ngoài để kẻ trong chỗ tối biết chuyện giữa hai người bọn họ, do hờn dỗi mà xuất hiện lỗ hổng, sớm lộ ra chân diện mục. Không nghĩ tới thậm chí ngay cả trong cung, Văn Tường cùng Thủy Ninh cũng biết rồi. Thủy Ninh ở trong cung la hét không lấy chồng, nói Hoàng Thượng không biết tín nghĩa, Thái hậu không có biện pháp đành phải phái người đón Phượng Lan Dạ tiến cung trấn an nha đầu này.
Mắt thấy đại hôn đã gần đến, lúc này Thủy Ninh không lấy chồng, Thiên Vận hoàng triều làm sao có thể thiết lập quan hệ ngoại giao với Lâm Phong quốc, đến lúc đó chỉ sợ hai nước dâng lên chiến hỏa. Thái hậu vô cùng khẩn trương.
Hơn nữa Hoàng Thượng làm chuyện như vậy, quả thật không có đạo đức, hết thảy đều tại Điệp Phi kia gây ra .
Chuyện đến mức này, Thái hậu tự trách không thôi. Ban đầu bà cũng tỉ mỉ lựa chọn, Quân Thải Điệp bình thường lễ nghi không tệ, làm sao mà vừa tiến cung liền biến thành như vậy, làm cho bà trăm mối ngờ vẫn không có cách giải, Thái hậu không khỏi lo lắng.
Bắc cảnh Vương gia rất thương Vương Phi, người ta lại dám gây ra bậc này chuyện, Vương gia còn có tâm tình mà lo việc triều chính sao?
Thái hậu càng nghĩ càng phiền lòng, liền mệnh lệnh thái giám đi kêu Điệp Phi đến.
Phượng Lan Dạ vừa vặn tiến cung, Thủy Ninh liền lôi kéo tay nàng, nước mắt giọt giọt rơi xuống: "Tỷ tỷ, ta không lấy chồng, không lấy chồng! Hoàng Thượng khi dễ tỷ tỷ, chúng ta không để ý tới hắn!"
Thủy Ninh mặc dù bản tính đơn thuần, nhưng đã nhận thức cái gì thì đến chết cũng để ý, vô cùng bướng bỉnh. Thái hậu khuyên nàng đã lâu cũng không thay đổi được quyết định kiên trì không lấy chồng.
Ở một bên, Văn Tường cũng mang vẻ mặt tức giận, đáp lời Thủy Ninh.
"Hoàng huynh thật sự là thật quá đáng, ta cũng không muốn lấy chồng."
Phượng Lan Dạ cười nhìn hai người kia, phát điên vì cái gì a.
"Đại hôn cũng gần tới rồi, còn tùy vào các ngươi nói không lấy chồng mà được sao? Nếu lại nói như vậy, mỗi người đi xuống chịu mười đại bản đi."
Phượng Lan Dạ mặc dù cười, bất quá thái độ cũng là rất chân thành. Thủy Ninh cùng Văn Tường chu miệng, không nói tiếng nào nữa. Thái hậu thấy vậy không khỏi thở dài, thật là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Bà nói hồi lâu hết lần này tới lần khác cũng vô dụng, Bắc cảnh Vương Phi lại bằng một câu liền làm hai vị này kinh hãi.
Thủy Ninh ủy khuất mở miệng: "Tỷ tỷ, người ta muốn theo tỷ tỷ."
"Còn nói? Ta không sao, phụ thê nào mà không cãi nhau chứ. Bọn ta không có việc gì, không phải chỉ là ban thưởng thiếp thất sao? Huống chi vị thiếp kia còn chưa vào Bắc cảnh Vương Phủ đâu, các ngươi đừng lo lắng."
Phượng Lan Dạ đang khuyên lơn hai vị này, thì lúc này ngoài cửa điện, thái giám chạy vội vào bẩm báo: "Nương nương, Điệp Phi nương nương đã tới."
"Được. Tuyên vào."
Thái hậu quát lạnh một tiếng, trong điện an tĩnh lại, mọi người chia ra ngồi không xa Thái hậu, cùng nhìn nữ nhân đang từ ngoài cửa điện đi tới, hôm nay mặc một kiện váy dài sắc vàng nhiễm một chút đỏ đính đầy trân châu, uốn lượn thướt tha, có điểm giống khổng tước xòe đuôi, đến tư thái cũng là cao ngạo, chậm rãi thi lễ: "Tham kiến Thái hậu nương nương."
"Điệp Phi, ngươi thật to gan. Dám xui khiến Hoàng Thượng hạ chỉ ban thưởng tiểu thiếp cho Bắc cảnh Vương gia, hiện tại vợ chồng Bắc cảnh Vương gia giận dỗi cũng là chuyện ngươi gây ra."
Quân Thải Điệp vừa nghe Thái hậu nói, thật nhanh ngửng đầu nhìn qua, trong mắt chợt lóe lên vui mừng. Phượng Lan Dạ thấy được, nữ nhân này quả nhiên có dụng ý khác a, bất quá nàng làm như vậy, đến tột cùng là bị người sai sử, hay là vì nàng muốn báo thù.
Còn đang suy nghĩ, thì Quân Thải Điệp đã uyển chuyển hàm xúc mở miệng: "Mẫu hậu, Bắc cảnh Vương đường đường là thân vương. Một người đàn ông, có mấy nữ nhân là bình thường, thiếp thân cho là người không bình thường chính là Bắc cảnh Vương Phi, tại sao chỉ cho phép nam nhân của mình có một nữ nhân chứ?"
Phượng Lan Dạ vừa nghe, từ từ đứng lên, lạnh lùng mở miệng: "Cũng muốn thỉnh giáo nương nương một chút. Vì sao quan niệm bổn phi như vậy lại là không bình thường?"
Quân Thải Điệp nghe Phượng Lan Dạ nói, ngửng đầu lên cười nhìn mọi người trong điện, từ từ mở miệng.
"Nam tử đều háo sắc, làm sao có thể chỉ có một nữ nhân, trừ phi những nam nhân kia đều là hạng người vô năng. Bắc cảnh Vương gia lại là long phượng trong loài người, chẳng nhẽ lại như vậy? Bắc cảnh Vương Phi nếu muốn gả cho nam nhân chỉ cưới một thê tử thì cần gì phải gả cho Vương gia chứ?"
Phượng Lan Dạ khóe môi vẽ ra nụ cười lạnh, nhàn nhạt nhìn Quân Thải Điệp: "Chiêu Nghi nương nương khiến người ta thương tiếc như thế, khó trách Hoàng Thượng tự mình cưng chìu một mình ngươi. Lan Dạ muốn thỉnh giáo Chiêu Nghi nương nương, làm sao có thể độc chiếm sủng ái của nam nhân như vậy, có thể đem những thứ tâm kế kia ra dạy chúng ta một ít hay không?"
Phượng Lan Dạ vừa dứt lời, mặt Quân Thải Điệp liền biến sắc, có chút khó coi, thật nhanh ngẩng đầu ngó chừng Phượng Lan Dạ.
Lời nói vừa rồi tựa hồ có cái gì đó ẩn ý, chẳng lẽ nàng đã biết gì sao? Nhưng khi nhìn ánh mắt nàng lại giống như không biết, chẳng lẽ chỉ là vô ý? Nhất định là như vậy!
Quân Thải Điệp bị hù dọa một tiếng, cả người toát mồ hôi lạnh, không dám nói thêm, nếu lộ ra sơ hở nhất định sẽ phiền toái lớn.
Trên đại điện, Phượng Lan Dạ nhìn vẻ mặt nữ nhân này có chút bối rối, trong lòng suy nghĩ.
Quân Thải Điệp nhìn qua không giống như có oán hận với bọn họ, tâm trí nàng ta cùng mưu tính cũng không đủ, như vậy nàng ta đúng là bị người khác lợi dụng. Có lẽ người kia nói Mỵ Tơ Ngọc này có thể khống chế một người đàn ông cả đời chỉ yêu một mình mình cho nên nàng ta mới động tâm, cam nguyện bị lợi dụng.
Người này đến tột cùng là ai? Lúc trước, nàng đã để cho Ngọc Lưu Thần ẩn thân ở Điệp cung giám thị, nếu có động tĩnh, tất nhiên sẽ tra ra là ai sai sử.
Giống như vừa rồi nàng cố ý nói xiên xẹo một chút, nàng ta khẳng định rất sợ. Nàng dám đánh cuộc, chỉ cần vừa trở về nàng ta sẽ đem chuyện này bẩm báo cho người kia, Ngọc Lưu Thần núp trong bóng tối, chỉ cần theo dõi là được.
Phượng Lan Dạ nghĩ vậy, liền chậm rãi ngồi xuống , không hề nhìn tới Điệp Phi nữa.
Thái hậu đầu tiên là nhìn các nàng, sao đó thấy Phượng Lan Dạ không nói thêm, nên ngạo nghễ hướng Quân Thải Điệp.
"Điệp Phi, ngươi không biết hối cải, cả gan làm loạn. Sau này nếu như còn dám tự tiện làm chủ như vậy, ai gia tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi."
Thái hậu khiển trách xong, thấy nữ nhân này liền phiền chán, phất tay cho ả lui xuống.
"Hồi cung suy nghĩ thật kỹ."
"Dạ, nương nương." Quân Thải Điệp sắc mặt khẽ biến thành ảo não, bất quá cũng không dám chống đối Thái hậu. Dù mình đã khiến Hoàng Thượng nghe lời, nhưng Hoàng Thượng lại rất hiếu thuận, nếu khích bác tình cảm của hắn và Thái hậu chỉ sợ làm hắn sinh hoài nghi, cho nên Quân Thải Điệp đối với Thái hậu cũng không dám khinh thường.
Đợi đến khi nàng ta đi ra ngoài, trong điện vang lên giọng nói.
"Cái đồ nữ nhân không biết xấu hổ, cũng biết thổi gió bên gối, hoàng huynh làm sao lại nghe lời ả ta chứ."
Thủy Ninh tức khí mở miệng, nàng được phong làm Quận chúa, tất nhiên nên gọi Hoàng Thượng là hoàng huynh.
Trong điện mọi người đang nói chuyện, ngoài cửa thái giám vừa bẩm báo: "An vương phi tới."
Phượng Lan Dạ không khỏi da đầu tê dại, không nghĩ tới một lời đồn nho nhỏ đã đem tất cả dẫn tới đây, xem ra Vụ Tiễn cũng đã nghe được lời đồn cho nên sang đây nhìn nàng, hiện tại mình thật sự trở thành nữ chính khổ sở trong phim tình cảm lúc tám giờ rồi, đoán chừng người nào cũng đồng tình với nàng cả.
Đọc đầy đủ truyện chữ Độc Y Vương Phi, truyện full Độc Y Vương Phi thuộc thể loại Dã Sử cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Độc Y Vương Phi