Cô ấy nói cô ấy tên Lâm Giáng, Giáng trong Dương Giáng, Giáng trong màu đỏ thẫm.
Lời giải thích của cô ấy hoàn toàn là dư thừa.
Không biết bởi vì sao, khi lần đầu tiên tôi nghe cô ấy đọc tên của cô ấy lên, liền cảm thấy chữ "Giáng" trong tên cô ấy chính là chữ "Giáng" đó.
Thực lòng mà nói, nhớ được cô ấy hoàn toàn là vì cô ấy xinh đẹp.
Hôm đó sắc trời chưa tối lắm, lúc Thẩm Yến giới thiệu tên của cô ấy tôi nhìn thẳng vào mặt cô ấy, khi đó tôi liền nghĩ, sao lại có người trắng đến vậy, trắng nõn giống hệt một vầng trăng.
Có một loại cảm giác khiến người khác không nhẫn tâm tới gần.
Vậy nên sau đó, tôi liền đem cô ấy "quên luôn".
Mãi cho đến khi trước lúc xảy ra sự việc của Lam Cảnh Vũ, nếu như không phải có người cố ý nhắc đến cô ấy, tôi thật sự đã hoàn toàn không quan tâm tới rằng trong cuộc sống còn có một cô gái từng lướt qua đời tôi như vậy.
Buổi hoàng hôn hôm đó, ráng chiều nhuộm bầu trời thành những màu đỏ khác nhau, nhưng không có một màu đỏ nào đẹp hơn màu máu của cô ấy khi cô ấy che chắn cho tôi không bị đả thương.
Lúc đó tâm trạng của tôi thế nào?
Không nhớ rõ nữa rồi.
Nhưng tôi vẫn còn nhớ rõ màu đỏ ấy.
Sau này tôi và Triệu Tư Ý chia tay, cô ta tới tìm tôi khóc lóc.
Nói thật lòng, tôi rất bực bội. Bởi vì như vậy, chứng tỏ rằng tôi quả thực từng động lòng với Triệu Tư Ý, cho dù chỉ một chút.
Không vì lý do nào khác, chỉ vì cô ta khá xinh.
Trước Triệu Tư Ý tôi từng thay rất nhiều bạn gái, tôi cũng thích mấy cô gái kia, cũng chỉ vì xinh đẹp, nhưng hầu hết bọn họ đều thích quản đông quản tây, lúc thì cảnh giác có phải trong lớp tôi có em gái xinh đẹp nào đó không, lại còn muốn mua chuộc bọn Cố Tường để làm tai mắt.
Phiền phức.
Tôi sợ phiền phức, rất sợ.
Vậy nên Triệu Tư Ý so với bọn họ, rõ ràng tốt hơn.
Mẹ cô ta quản thúc cô ta còn chặt hơn cả những nữ sinh kia quản tôi, điều này đối với tôi mà nói, chẳng có gì là bất tiện cả, buộc phải nói thì cũng chỉ có một điều không tiện đó là, buổi tối ra ngoài chơi, người khác đều đưa bạn gái theo, một mình tôi không có.
Nhưng cô ta như vậy đỡ rắc rối.
Lúc đó tôi hồn nhiên.
Con gái một khi đã quấn lấy người khác thì đều giống nhau, cô ta đến tìm tôi, mỗi một lần gọi tôi là anh trai tôi đều khó chịu một chút, mỗi lần cô ta rơi nước mắt là tôi liền cảm thấy chán ghét hơn một phần.
Sự thật chứng minh, một khi trong lòng con trai đã không thích bạn, thì con gái có hạ mình tới đâu cũng không có tác dụng.
Trong lúc cô ta khóc đến mức đau khổ nhất, tôi quay người bước xuống lầu.
Nào ngờ, lập tức đụng mặt với Lâm Giáng.
Phải hình dung ánh mắt lúc ấy của Lâm Giáng như thế nào đây, vốn từ vựng của tôi có giới hạn, nếu như buộc phải nói một chữ, vậy có lẽ tôi sẽ dùng cơn mưa ngày hôm đó để làm ví dụ.
Trận mưa ngày ấy con mẹ nó thật có cảm giác u sầu.
Kể từ lần ấy Lâm Giáng liên tục xông vào cuộc sống của tôi.
Hôm đó là sinh nhật Cố Tường, cô ấy cũng đến, sau đó cô ấy còn hát một bài tiếng Quảng Đông, bài hát ấy sau này cũng trở thành bài hát tiếng Quảng Đông đầu tiên mà tôi học được.
Tôi cảm thấy Dương Thiên Hoa còn hát không hay bằng cô ấy.
Không chỉ có một mình tôi nghĩ như vậy, khoảng thời gian ấy Thành Minh Hạo ngày nào cũng lặp đi lặp lại lời bài hát "Lời cầu nguyện của thiếu nữ", cứ hễ rảnh là lại nhắc tới Lâm Giáng.
Thành Minh Hạo nói:
"Lâm Giáng thật xinh đẹp, hơn hết là trong sáng sạch sẽ."
"Tôi thích Lâm Giáng quá đi mất."
"Cậu thử nói xem Lâm Giáng cũng thích tôi chứ?"
Thì ra thiếu nam cũng sẽ tương tư.
Tôi chán ghét việc cậu ấy cứ càm ràm mãi, nhưng lại giống như bị cậu ấy tẩy não vậy, hình như ở đâu cũng gặp được cô ấy.
Hôm đó tôi cùng với mấy người anh em đi lượn phố, lúc đi qua trường học trùng hợp nhìn thấy Thẩm Yến chở cô ấy từ trong trường đi ra, cô ấy ngồi trên yên sau của Thẩm Yến, ngước cổ lên nói chuyện cùng Thẩm Yến, không biết hai người đã nói gì mà cô ấy cười đến nỗi híp hết mắt lại.
Sau đó cứ luôn gặp được cô ấy.
Còn có hôm đó, thằng nhãi bên lớp bảy gây chuyện, cực kỳ trẻ con đứng trước mặt gọi Thạch Đầu là con lợn mập, tôi và mấy người anh em qua đó tìm cậu ta "tâm sự mỏng", trùng hợp thấy Lâm Giáng bước ra từ tiệm photocopy, cô ấy nhìn thấy tôi từ phía xa, đứng ngây người ở đó một lúc, sau đó rẽ vào một đường khác để về trường.
Sau đó tôi chửi Thành Minh Hạo, đừng có suốt ngày gọi Lâm Giáng Lâm Giáng ở mồm được không, không có tiền đồ gì cả.
Lúc này Thành Minh Hạo dường như ý thức được mình vấp phải trắc trở rồi, ôm chai rượu than thở, hỏi tôi:
"Cậu nói xem có phải Lâm Giáng thích Thẩm Yến thật rồi không?"
Làm sao mà tôi biết được?
Cũng chính bởi thế, vì để người anh em của mình không phải chịu nỗi khổ tương tư, nên tôi mới lưu ý hơn.
Nhưng sao lại lưu ý phải toàn mấy chuyện không đâu thế nhỉ?
Là lưu ý chuyện mỗi ngày cô ấy để Thẩm Yến đưa đón đi học? Hay là lưu ý chuyện Thẩm Yến cởi áo khoác ngoài cho cô ấy mặc? Là khi cô ấy đứng ở sân bóng được người khác hỏi ai sẽ thắng liền nhất định chọn Thẩm Yến? Hay là nụ cười không chút phòng bị cô ấy dành cho Thẩm Yến?
Chi tiết sẽ không qua mắt được người khác, cô ấy và chàng thanh mai trúc mã của mình, đều có ý với nhau.
Nếu không thì, tại sao tất cả mọi người đều nói, Thẩm Yến và Lâm Giáng thật xứng đôi.
Nếu không thì, tại sao khi có người gọi Lâm Giáng là "chị dâu", Thẩm Yến chưa bao giờ giải thích.
Sau đó, tôi bắt đầu không còn hảo cảm với cô ấy mấy.
Đọc đầy đủ truyện chữ Đợi Gió, truyện full Đợi Gió thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Đợi Gió