Kamo Touma nắm lấy bàn tay trái của vợ mình. Anh hối hận vì đã chần chừ quá lâu mới đưa vợ mình vào bệnh viện bởi chỉ nghĩ cô bị cảm nhẹ.
“Giá như lúc đó mình quyết đoán hơn thì đã…”
Rena tuy nằm trên giường bệnh với đôi mắt mỏi mệt nhưng vẫn mỉm cười dịu dàng với Kamo.
“Anh có làm gì sai đâu.”
Cô nói vậy rồi oằn người lại và bắt đầu ho dữ dội. Thiết bị đo nồng độ oxy gắn ở ngón tay cô phát ra tiếng bíp chói tai. Đó là dấu hiệu cho thấy lượng oxy trong máu của cô đã giảm xuống tới mức nguy hiểm. Kamo chỉ có thể nhẹ nhàng xoa lưng cho vợ mình.
Một ống dẫn lớn được gắn lên mũi của Rena, nó là chiếc ống thông mũi lưu lượng cao để cung cấp oxy cho người dùng. Phổi của cô đã suy yếu đến mức mặt nạ dưỡng khí thông thường không còn tác dụng. Dù đã chuyển sang sử dụng ống thông mũi lưu lượng cao để cung cấp oxy ổn định hơn, thế mà lượng oxy trong máu của cô vẫn tiếp tục giảm.
Bác sĩ kết luận rằng cơ thể cô không còn đủ sức chịu đựng nữa và chuyển cô đến phòng ICU [note74431] để đặt nội khí quản[note74432] cũng như dùng máy thở.
Thấy Rena cố gắng nói giữa những cơn ho, Kamo đặt một cây bút vào tay phải cô. Bàn tay run rẩy của Rena bắt đầu viết vào cuốn sổ mà anh đưa cho.
—Em đã biết chuyện này sẽ xảy ra. Em đã biết... từ rất lâu rồi.
Nét chữ của cô xiêu vẹo kinh hồn. Căn phòng chỉ còn lại âm thanh đơn điệu của chiếc máy tạo khí đang không ngừng hoạt động. Kamo cố gượng cười, dù hai hàm răng anh đã siết chặt.
“Sẽ ổn thôi mà. Em sẽ sớm khỏe lại thôi.”
Dù nói vậy, Kamo thừa hiểu rằng đây có thể là lần cuối cùng mà mình được trò chuyện với Rena. Anh nhận được thông tin rằng Rena sẽ bị gây mê trong quá trình đặt nội khí quản. Và tùy theo thể trạng của Rena mà có khả năng rằng cô sẽ không thể nói hay viết gì nữa cả.
Cô ngước nhìn anh bằng đôi mắt đẫm lệ, sưng đỏ vì cơn sốt rồi tiếp tục viết:
—Không ai có thể thoát khỏi lời nguyền của gia tộc Ryuuen.
Kano rất muốn phản bác lại, thế nhưng khi nhìn thấy nỗi tuyệt vọng trong đôi mắt của Rena, mọi lời lẽ đều nghẹn lại nơi cổ họng.
“Anh xin lỗi… Anh đã không thể làm gì để cứu em.”
Lời nói cất lên yếu ớt đến mức chính anh cũng khó mà nghe rõ.