...
Thành trì cao dày dần mở ra, dòng người lũ lượt tiến vào, trên thân bọn họ như tỏa ra hào quang đồng dạng, tiếng hoan hô tràn khắp bốn phương.
Cuộc viễn chinh lần thứ 70 của Quân Đoàn, thành công giành về một vùng lãnh thổ lớn cho đế quốc.
Hiện tại bọn họ không phân chia ba cánh quân như trước nữa, gọi chung tất cả là Quân Đoàn, duy nhất một người đứng đầu, sau đó chia ra Trung úy, Hạ sĩ cùng các chức vị khác, phân biệt quản lí tiểu đội được thành lập.
" Mami!"
Kayaki được Tam U cõng trên vai, hào hứng vẫy tay kêu lên.
Katherine ngoái đầu, cười với nàng một cái, còn chưa kịp phản ứng gì, Isabel bên cạnh đã nhào đến, bộ dạng phấn khởi vô cùng:" Kayaki ơi! Tí nữa qua nhà cô ăn cơm có được không con!"
Isabel trước kia là fans hâm một cuồng nhiệt của Katherine, bây giờ chỉ cần nhìn thấy Kayaki là liền bám lấy không dứt.
Cô gái nhỏ nghiêng đầu nhìn ánh mắt sáng ngời của thiếu niên, bĩu môi nói:" Tiểu Tam muốn đuổi em đi có đúng không?"
Hắn trầm mặc, dưới sự áp lực của nàng, rốt cuộc cũng nặn ra hai chữ:" ...Không có."
Trong khoảng thời gian này, Kayaki đã huấn luyện cho Tam U biết, hắn nhất định phải trả lời những câu mà nàng muốn nghe, làm ngược lại thì chỉ có bị ăn vạ đến chết.
Kayaki cảm thấy độ giả manh của mình ngày càng cao, hiện tại, chỉ có duy nhất Sagami là không thu phục được, còn những người khác đều có thể nha.
Vừa nhắc ôn thần, ôn thần đến.
Sagami sải bước đến bên cạnh Tam U, đạp thùng hàng bên cạnh đứng lên liền lập tức cao ngang với nàng, nói:" Còn chưa làm xong bài tập mà đã đến đây, muốn nát mông sao?"
Kayaki:"..."
Nắm đấm nhỏ của nàng sắp không được.
Vì hòa bình thế giới, Kayaki quyết định sẽ không phản ứng cậu, ép đoàn hỏa lực trong cuống họng trôi xuống.
Cũng may Sagami không phải người thích nói nhiều, đâm chọt xong liền men theo đoàn diễu hành rời đi.
...
Tất cả đem ngựa dẫn vào doanh trại, hôm nay hiếm khi thời tiết mát mẻ ấm áp, mọi người thân thiện chào hỏi nhau, sau đó lần lượt về nhà.
Levi vào phòng thay chính trang ra, ban nãy anh đã nhận lời mua bánh kem nhỏ cho Kayaki, cho nên bây giờ cần phải ra ngoài một chút.
Thật không ngờ vừa mở cửa, Sagami không biết từ lúc nào đã đứng trước phòng chờ anh, dáng vẻ nghiêm túc hỏi:" Ba đi đâu vậy?"
Levi nhìn cậu một hồi, thấp giọng nói:" Đến tiệm bánh, đi cùng không?"
" Vâng." Sagami gật đầu, nhanh chóng chạy về phòng đem áo khoác mặc vào, sau đó từng bước cùng anh sóng vai đi ra ngoài.
Tiệm bánh vào giờ này chật ních người xếp hàng, nhưng không ai than vãn lấy một tiếng, bởi vì chất lượng bánh của cửa hàng này thật sự rất ngon.
Với cả mỗi tuần bọn họ chỉ mở một lần, bán xong liền tiếp tục bế quan mấy ngày trời, quả thực danh bất hư truyền.
Chủ cửa hàng bảo làm bánh là đam mê riêng của ông ta, đồng thời muốn dùng đam mê này để kiếm tiền, nhưng khi khai trương lại không đủ nhân lực, vốn định cầm cự qua một thời gian, đợi đến khi có tiền lại mướn người.
Nhưng sau khi thấy cách bán này thu hút được một lượng thực khách vô cùng lớn, cuối cùng bởi vì cảm thấy không cần thiết phải tự mình làm khổ mình, thế nên vẫn giữ nguyên hình thức kinh doanh như vậy.
Levi chậm rãi bước tới gia nhập đội ngũ con rết, Sagami dừng lại xếp ở ngay phía sau, anh nhích tới một bước, cậu liền phải lập tức dí sát theo.
Qua nửa tiếng đồng hồ, hai người chỉ còn cách cửa hàng có vài mét, ngay khi cô gái đứng đằng trước lấy bánh rời đi, Levi nhấc chân tiến tới, duỗi tay chỉ vào chiếc bánh kem màu hồng nhạt bên trong tủ kính.
Anh khẽ liếc mắt nhìn qua, Sagami đang do dự nhìn qua cái bánh màu xanh lục ở tủ kế bên, không biết suy nghĩ cái gì.
Levi chả thèm hỏi ý, trực tiếp lấy luôn cái bánh kia đi.
" Oa oa!"
Đứa trẻ được người phụ nữ đằng sau ôm trong lòng đột nhiên khóc rống lên, cô ta luống cuống gấp rút dỗ dành nó.
Thắng nhóc hô hoán, chỉ vào cái bánh màu xanh lục mà Sagami đang cầm trong tay, ô ô kêu lên:" Mẹ ơi! Con muốn ăn cái đó, chỉ còn một cái thôi!"
Người phụ nữ không biết làm thế nào, cuối cùng nhìn đến Sagami đối diện đại khái lớn hơn con trai nhỏ của cô ta một chút, liền dè dặt hỏi:" Hai người có thể nhường lại cái bánh được không? Tôi sẽ trả đúng số tiền."
Sagami mím môi, tay cầm hộp bánh có chút siết chặt.
Cậu không muốn nhường...
Nhưng hiện tại, Levi đang ở đây, nếu không đưa lại cái bánh, tất cả mọi người sẽ bàn tán rằng anh không biết dạy con.
Đang lúc Sagami hạ quyết tâm, bên tai cậu lại đột ngột vang lên giọng nói lạnh lùng:" Không nhường."
Sagami kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, người nọ duỗi tay đẩy hộp bánh vào trong lòng cậu, khẽ nhắc nhở:" Con cũng còn nhỏ, thân phận ngang nhau, không có lí do gì phải nhường cả."
Đứa trẻ trong vòng tay của người phụ nữ nghe xong liền khóc lên oai oái, gào thét bảo:" Không! Đó là bánh của con mà!? Trả đây!"
Người phụ nữ duỗi tay bịt miệng thằng nhóc lại, vô thố nói:" Thật xin lỗi, con tôi chỉ mới sáu tuổi, không hiểu chuyện."
" Thích nháo như vậy, còn tưởng là mới sinh." Levi nhàn nhạt buông một câu, tính khí của anh từ trước tới giờ vẫn luôn không tốt, có gì nói nấy, thẳng đến mức làm người ta chán ghét.
Thế nhưng anh luôn tuân thủ quy tắc không đụng chuyện với trẻ con và phụ nữ, trừ phi là người của mình.
Vậy mà hôm nay, luật đã bị anh phá vỡ.
Sagami là con trai anh, là gia đình của anh, Levi tuyệt đối không để người khác ức hiếp cậu.
" Oa!" Tiếng đứa trẻ gào khóc vang lên khắp khu phố, nhiều người vẫn còn đang xếp hàng đằng sau vốn dĩ đã rất bực bội, thấy đứa trẻ còn nhỏ cùng người phụ nữ không tiện nói, liền có ý chuyển hướng sang Levi.
Bọn họ vừa định mở miệng, lại bị khí tràng lạnh lẽo trên người anh tỏa ra làm cho sợ đến mất mật, nhìn thẳng vào mắt còn không được, huống hồ là mắng mỏ.
Thấy đám người im thin thít không dám nói câu nào, đứa trẻ cũng bị dọa đến quên cả khóc, sắc mặt trắng bệch trừng trừng anh.
Levi nhíu mày, lạnh giọng nhắc nhở." Tất cả mọi thứ trên đời này, không phải cứ khóc là có được đâu."
Nước mắt, chỉ làm con người yếu đuối hơn thôi.
Người phụ nữ xấu hổ đè chặt đứa trẻ vào trong lòng mình, tay chân luống cuống một mảnh rời đi.
Sagami ôm hộp bánh trong tay, một bên còn lại nắm lấy vạt áo anh, khẽ nói:" Chúng ta về đi ba."
Ngữ khí Levi hiếm khi có tia nhu hòa, thấp giọng trả lời:" Được."
...
" Baba!" Kayaki nhào tới ôm lấy chân anh, hì hì cười hai tiếng:" Bánh kem đâu ạ?"
Levi duỗi tay đem hộp bánh nhỏ đưa qua cho nàng, nhắc nhở:" Ăn ít thôi."
Cô gái nhỏ vui vẻ gật đầu, sau đó làm mặt xấu với Sagami bên cạnh rồi tung tăng chạy về phía Tam U đằng xa.
Sagami:"..."
Không nhận người thân, cảm ơn.
Cậu quay lưng cùng Levi đi vào trong nhà, ôm hộp bánh còn lại tiến về phía sô pha ngồi xuống, trầm mặc suy nghĩ một hồi, lúc đầu để ý đến là bởi vì cái bánh giống màu mắt của Ari, cậu muốn đem qua đưa cho con nhóc đó, coi như trả lại bánh mì hôm trước.
Thế nhưng thẳng tay đưa tới, lỡ như khiến cho Ari hiểu lầm ý của cậu thì không tốt.
Với cả, cậu còn chưa điều tra được gì từ Eren Yeager.
Sagami nhíu mày, nghĩ tới mấy bữa trước hiếm khi có cơ hội, vậy mà cuối cùng lại bị Kayaki phá hỏng.
Chị ta bỗng nhiên chạy tới làm loạn một hồi, sau đó sẵn tay đem cậu đi qua nhà cái người kia, còn giảng giải cái gì mà không nên ở một mình cùng giống loài khác giới tính, sẽ gặp họa diệt thân.
Sagami cảm thấy có lẽ một ngày nào đó cậu phải đánh cho nàng tỉnh ngộ ra.
Bộ người kia với nàng cùng giới tính chắc?
Một ngày ba bữa bám dính lấy hắn, có tư cách gì mà nhắc nhở cậu?
Sagami nghẹn một hơi, trong đầu nhất thời trống rỗng, toàn thân giống như máy quạt, chậm rãi khiến nhiệt độ trong căn phòng giảm tốc.
" A..."
Kayaki vừa mới mở cửa nhà liền hứng một đợt gió lạnh lùa vào, nàng run rẩy đem bánh nhỏ còn dư lại đặt lên bàn, từng bước tiến tới chỗ Sagami bên kia.
Kayaki dè dặt hỏi:" Có chuyện gì vậy?"
Nhìn vẻ mặt của cậu như sắp thiêu sống ai tới nơi.
" Trở về đúng lúc thật."
Sagami đột ngột nở nụ cười, khiến nàng không nhịn được rợn tóc gáy, lắp bắp nói:" A-Ai chọc giận em!? Chị đi đánh chết người đó!"
Một bộ oai phong lẫm liệt vô cùng, có thể vì em trai mà hi sinh tất cả.
Sagami nhướn mày, khóe môi buông ra một câu:" Chị."
" Hả?" Kayaki nghĩ cậu kêu mình, lập tức đáp lại.
Sagami:" Người chọc giận tôi, là chị."
Kayaki:"...Ồ."
"..."
Bầu không khí lập tức trở nên an tĩnh quỷ dị.
Kayaki quay người muốn chuồn:" H-Hôm nay chị có việc, đi trước nhé."
Vừa dứt lời, cổ áo đằng sau bỗng nhiên nặng trịch, Sagami nắm chặt nàng, khiến Kayaki giãy dụa muốn dứt ra như thế nào cũng đều trôi sông đổ biển.
Nàng có chút tuyệt vọng, đáng thương hề hề nói:" Chị đã đụng gì đến em đâu chứ?"
Cậu mỉa mai:" Nhìn mặt chị là đủ để nắm đấm của tôi cứng lên."
Kayaki:"..."
Đừng có quá đáng như vậy!
Trong lòng nàng âm thầm dằn xéo cậu một trận, bên ngoài thì hít mũi, kêu lên:" Tha cho chị được không? Muốn chị làm gì cũng được."
"...A." Sagami nhướn mày, tựa như đang nghĩ đến cái gì đó, thấp giọng nói:" Quả thực là có chuyện cần nhờ chị."
"..."
Kayaki toàn thân phát run.
Nàng cảm thấy bản thân hình như đã đặt chân lên thuyền giặc.
...
Buổi chiều ở tường Rose.
" Tiểu Aries có nhà không ạ?"
Kayaki tươi cười sáng lạng đứng đối diện với Eren, khóe mắt nàng cong cong giống như vầng trăng nhỏ, mềm mại thanh âm vang lên.
Eren đối diện với vẻ mặt này của nàng, quả nhiên một chút kháng cự đều không có, gật đầu nói:" Để chú kêu con bé ra nhé?"
" Vâng ạ." Kayaki ngoan ngoãn kêu lên, sau đó nép ở bên cạnh cửa gỗ, yên lặng chờ đợi.
Vài phút trôi qua, Ari từ trong nhà bước đến, thần sắc lạnh nhạt nhìn nàng:" Có chuyện gì?"
Kayaki trưng ra một bộ mặt tươi rói, cười cười đáp:" Chị mời em ăn bánh, đi không?"
Ari nhíu mày, không hiểu nổi người này lại rốt cuộc bày trò gì, thế nhưng bánh ngọt đối với cô mà nói là chân ái, cho nên liền gật đầu đồng ý.
Không sao, có chuyện thì lập tức đánh nàng vài cái là được.
Đọc đầy đủ truyện chữ [Đồng Nhân Attack On Titan] Cầu Kiến, truyện full [Đồng Nhân Attack On Titan] Cầu Kiến thuộc thể loại Dã Sử cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: [Đồng Nhân Attack On Titan] Cầu Kiến