Tảng sáng, Hắc Mộc Nhai ẩn hiện dưới làn sương sớm, làm lầu các trong Nhật Nguyệt Thần giáo có vẻ mông lung, khán bất chân thiết [nhìn không rõ mọi vật, không phân biệt được đâu là ảo ảnh đâu là thực cảnh], tạo cho người nhìn một cảm giác thần bí.
Trong màn sương hai nữ tử đứng trước một cánh cửa gỗ chạm hoa, thần sắc hoảng loạn, gần đây tân giáo chủ mới đăng vị, lại để cho Dương Liên Đình công tử làm tổng quản trong giáo, mấy ngày trước vào giờ này tổng quản đã sớm thức dậy đi hầu hạ giáo chủ rửa mặt chải đầu, sao hôm nay đã trễ đến vậy mà vẫn chưa thấy bên trong có động tĩnh gì?“Thương Cầm tỷ tỷ, chúng ta có cần……” Bích Nguyệt còn chưa nói hết câu, liền bị Thương Cầm trầm mặt cắt đứt, “Hồ đồ, tổng quản lúc nào tỉnh thì lúc đó chúng ta vào hầu hạ, ngươi nếu không muốn chờ, sau này đến trù phòng làm việc, miễn cho cái mạng nhỏ của mình bị mất mà cũng không rõ nguyên do,” Hiện tại người nào trong giáo mà không biết Dương tổng quản được giáo chủ tín nhiệm, mặc dù nàng trong lòng không thích Dương Liên Đình cho lắm, nhưng cũng không dám đắc tội người này.
“Vâng,” Bích Nguyệt lập tức phát giác chính mình nói lỡ, cúi đầu xuống không dám nhiều lời nữa.
Hai người vừa ngừng nói chuyện, thì chợt nghe trong phòng truyền đến thanh âm đồ sứ bị ném vỡ, hai người nhìn nhau, Thương Cầm cắn răng, nén xuống nỗi sợ hãi trong lòng mở miệng nói, “Dương tổng quản, người đã tỉnh, chúng nô tỳ vào hầu hạ người thay áo.”
Trong phòng một lúc lâu vẫn im ắng, lúc các nàng cho rằng Dương Liên Đình sẽ không để ý đến các nàng, thì chợt nghe trong phòng truyền đến một thanh âm ám ách,”Vào đi.”
Hai người nhẹ nhàng đẩy cửa ra, chỉ thấy nam tử trong phòng một đầu tóc đen rối tung, mặc bạch sắc trung y, trên gương mặt tuấn tú mang một tia mệt mỏi. Các nàng không dám nhìn nhiều, tiến lên thay Dương Liên Đình mặc y phục chỉnh tề, rửa mặt buộc tóc, nhưng tốc độ nhanh hơn mọi ngày rất nhiều.
Lúc Thương Cầm cầm ngọc bội định cài vào thắt lưng Dương Liên Đình, thì Dương Liên Đình nãy giờ không có bất cứ biểu hiện gì bỗng mở miệng nói, “Thôi, những thứ này đặt sang một bên đi.”
Tay Thương Cầm nắm ngọc bội run run, yên lặng lui qua một bên.
Dương Liễm liếc mắt nhìn vẻ kinh hoảng trên mặt nàng, đuôi lông mày hơi nhíu lại, quay đầu nhìn tiểu viện bị bao phủ trong màn sương, trong mắt khó nén được bất an.
Hắn song thân mất sớm bận rộn công tác chưa bao giờ nghĩ tới mình cũng sẽ đến một thế giới trong tiểu thuyết, hơn nữa còn là làm một tiểu nhân bị mọi người phỉ nhổ.
Dương Liên Đình, một nhân vật tồn tại vì quyền thế mà lừa gạt cảm tình người khác, nam nhân vô sỉ nữ nhân khinh bỉ. Hắn Dương Liễm sao mà may mắn đến vậy chứ, biến thành một kẻ mà chỉ cần ai xem qua nguyên tác đều thấy chán ghét. Trong đầu lưu lại trí nhớ cũng không nhiều, ngoại trừ tên một số người, chính là một đám mỹ nhân đủ loại từng có da thịt cận kề với Dương Liên Đình, điều này làm một nam nhân trước nay vẫn là ngũ hảo nam nhân [Ôn nhu, thiện lương, săn sóc, giàu tình thú, cực trách nhiệm] như hắn nhíu mày. [Shal: vậy sao anh bị bạn gái đá tới 3 lần?]
“Giờ nào?” Dương Liễm mất tự nhiên sửa sang lại mái tóc dài trên vai, nén xuống bối rối cùng bất đắc dĩ trong lòng.
“Hồi tổng quản, hiện tại đã giờ Mẹo[7-8h sáng].” Bích Nguyệt nhìn sắc trời bên ngoài, nuốt lại một câu ‘giáo chủ đã thức dậy’ vào miệng.
Vuốt bạch bào bằng tơ tăm trên người, Dương Liễm thở ra một hơi, dưới ánh mắt của hai tỳ nữ thong thả chậm rãi bước ra ngoài, mang theo hào khí cùng khí thế của một đấng nam tử ra khỏi cửa phòng.
Hai tỳ nữ nhìn bóng lưng ấy, thần sắc không khỏi hoảng hốt, Dương tổng quản tuy công phu không được tốt, nhưng bộ dáng lại thuộc hàng nhất đẳng trong giáo, làm người nhìn khó tránh khỏi tâm động.
Ra tiểu viện, trong trí nhớ quẹo phải chính là viện tử của đương nhiệm giáo chủ Đông Phương Bất Bại, đứng trong hành lang uốn lượn, Dương Liễm ôm đầu ngồi xuống, hận không thể đập phiến đá dưới chân, nghĩ xem hắn – một nam nhân an an phận phận gần 30 năm, không trộm không cướp, tuy bị đá ba lần, nhưng tốt xấu cũng không làm chuyện thất đức gì, vậy mà sao lại gặp phải chuyện thế này?
“Dương tổng quản, ngươi làm sao vậy?” Giáo chúng đệ tử thấy Dương Liên Đình đang đi bỗng nhiên ngồi xuống, cho là hắn xảy ra chuyện, lật đật chạy tới, vốn là một hành lang trống rỗng lập tức có một dãy đệ tử khoác hắc sắc ngoại bào đứng.
Dương Liễm mặt không biểu tình đứng dậy, thuận tiện vỗ vỗ tro bụi không tồn tại trên người,”Ta đang nghiên cứu sàn nhà dưới chân kết cấu có rắn chắc không,” Nói xong, hắn liếc nhìn hơn mười người trước mặt,”Các ngươi vừa rồi đi đâu?”
Một đệ tử thu hồi mục quang đang đặt dưới nền nhà nói,”Tổng quản, chúng ta đều ở đây a.”
Dương Liễm khóe miệng co rút, “Ân, rất tốt, tiếp tục duy trì.” Nói xong, phất tay áo rời đi, lưu lại vài đệ tử trong giáo vì được khích lệ mà đứng cười ngây ngô.
Qua hành lang, liền đến tiểu viện của Đông Phương Bất Bại, Dương Liễm nhìn thoáng bốn phía, một bóng người cũng không có, nhưng hắn có thể xác định một việc, nếu hắn hiện tại cầm một thanh đao xông vào, chỉ sợ còn chưa vào cửa đã bị một đám người đột nhiên dũng mãnh tiến ra chém thành một đống nằm dưới đất, mà hắn trước khi chết khẳng định ngay cả có bao nhiêu người nhảy ra cũng đếm không kịp.
Võ hiệp thế giới, thật sự là quá kinh khủng.
“Dương tổng quản, ngươi đến rồi, giáo chủ đã thức dậy, đang chờ ngươi đó,” Khi một lục y nữ tử từ trong góc khuất hiện ra, Dương Liễm đã có thể duy trì mỉm cười trên mặt mà không biến dạng, hắn nhìn tỳ nữ mỹ mạo nói,”Hôm nay thức dậy hơi trễ, còn thỉnh Lục La cô nương thứ lỗi.”
“Dương tổng quản ngươi khách khí,” Lục y nữ tử mặc dù nói vậy, nhưng biểu lộ trên mặt lại thập phần hưởng thụ, nàng vốn là người hầu hạ trong viện tử của Đông Phương Bất Bại, ngay cả bảy vị phu nhân cũng phải cho nàng vài phần mặt mũi, hôm nay Dương Liên Đình đối với nàng khách khí, nàng tự nhiên tâm tình thư sướng.
Lục La một mặt dẫn đường, một mặt nói,”Dương tổng quản, hôm nay ngươi tới trễ, giáo chủ sợ sẽ chất vấn ngươi vài câu, ngươi phải cẩn thận hầu hạ mới được.”
“Đa tạ Lục La cô nương nhắc nhở,” Dương Liễm cười ôm quyền, theo sau là tiếng Lục La nhẹ giọng cười, tiếu dung này thật khiến Dương Liễm nao nao.
Đọc đầy đủ truyện chữ Đông Phương Bất Bại Chi Noãn Dương, truyện full Đông Phương Bất Bại Chi Noãn Dương thuộc thể loại Sắc cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Đông Phương Bất Bại Chi Noãn Dương