Nhà họ Tạ.
Hôm nay Lý Hạc Đông dậy rất sớm, vừa vặn eo bẻ cổ đi tới bên cạnh cửa chính, Trương Cửu Nam đã nhìn thấy y từ xa, vội bước tới hỏi: Đông ca, sáng sớm mà huynh định đi đâu vậy?
Lý Hạc Đông nhìn thấy hắn, cười nói: À! Nghe nói mấy người tiểu Mạnh mở bệnh viện Tây y, ta đi xem thử.
Hả? Trương Cửu Nam không khỏi sững sờ, thấy y sắp đi ngang qua người mình, hắn vội kéo y lại: Ca ca ca! Đấy là bệnh viện chứ không phải quán rượu, huynh đến đó xem cái gì!
Lý Hạc Đông ghét bỏ tặc lưỡi: Đâu phải ta chỉ biết uống rượu, đến góp vui chút không được hả!
Bệnh viện có gì náo nhiệt mà huynh đi góp! Người vẫn nên ngoan ngoãn đến tiệm đi! Trương Cửu Nam liều chết níu lấy y không chịu buông, nhỏ giọng khuyên y: Đông ca, tiệm vàng của sư gia mới vừa mới đi vào quỹ đạo thôi, công việc buôn bán đã sắp vượt mặt dì Hai rồi, giờ phút ngàn cân treo sợi tóc này người vẫn nên đến tiệm trông coi đi, lỡ đâu đột nhiên có nhiệm vụ gì mới thì sao.
Trời ơi! Phiền phức gần chết! Lý Hạc Đông hất tay hắn ra, tức giận nói: Sắp cmn hai tháng rồi, cái tiệm vàng đó mới đi vào quỹ đạo, dựa theo tốc độ này thì đợi tới ngày tháng năm nào hắn mới có thể lấy lại được gia sản chứ!
Này! Trương Cửu Nam nhanh tay lẹ mắt vội vàng bịt miệng y lại, nhìn trái nhìn phải, nhỏ giọng la lên: Đông ca! Chuyện này không được la lên đâu! Cẩn thận tai vách mạch rừng!
Tai cái tiên sư nhà ngươi ấy! Hắn thích làm gì thì làm! Ông đây muốn đi đâu thì đi! Đừng cản ta! Lý Hạc Đông đẩy hắn ra, nhanh chân đi ra khỏi cửa nhà.
Trong lòng Trương Cửu Nam quýnh lên, cũng đành vội đi theo y.
Điều khiến Trương Cửu Nam cảm thấy bất ngờ là mặc dù miệng Lý Hạc Đông nói ghét bỏ nhưng vẫn vứt bỏ bệnh viện để đến tiệm, mới vừa vào cửa đã thấy vẻ mặt dì Hai khó chịu đứng ngẩn người sau quầy.
Bình thường Lý Hạc Đông không thích để ý tới nàng ta, lúc này đột nhiên tới gần, gõ lên quầy hỏi: Sắc mặt khó coi vậy, làm sao?
Dì Hai tỉnh táo lại, sau khi thấy y thì thở dài, bây giờ kẻ thù bên ngoài tới rồi, cũng không xem y như kẻ thù nữa, dì Hai đẩy sổ sách đến trước mặt y: Nhìn đi, đây là định mức bán buôn trong tiệm thời gian này.
Lý Hạc Đông liếc qua sổ sách kia, lúc này lại đẩy ngược về: Nhìn không hiểu, người nói là được rồi!
Dì Hai bất đắc dĩ nhíu mày, giải thích với hắn: Từ khi tiệm đối diện khai trương thì mức bán ra của nhà chúng ta không lớn bằng lúc trước, tiệm bọn họ gần đây phát triển ra cái thứ gì mà vàng khảm ngọc đó, ngay cả trong cung cũng phái người đến mua, buôn bán vượt xa nhà chúng ta rồi.
Dừng lại! Lý Hạc Đồng hừ một cái, y biết sự thật, nhất thời ghét bỏ nhìn dì Hai: Làm ăn mà! Người ta có trò mới cũng rất bình thường, không tranh nổi thì thôi đừng tranh nữa!
Con nói gì vậy! Dì Hai nhíu chặt mày, nhớ tới quan hệ của y và ông chủ Kim, lại chất vấn: Có phải vì con với hắn qua lại thân thiết nên mới nói vậy không? Con đừng có quên, đến cùng con vẫn là con dâu nhà họ Tạ chúng ta, chỉ cần nhà họ Tạ chúng ta không buông tay! Con vĩnh viễn đừng mong ở bên cạnh hắn!
Nói năng lộn xộn gì đó! Lý Hạc Đông ghét bỏ đến mức cả gương mặt đều nhăn díu lại, thấy dì Hai càng nói càng uất ức, mắt đã rưng rưng, Lý Hạc Đông sợ nàng ta, xua tay nói: Được rồi được rồi! Động tí là khóc, điệu bộ hồi trước đâu hết rồi?
Y vừa nói ra câu này, dì Hai dứt khoát òa khóc: Ta khóc thì sao? Con làm chưởng quỹ mà mặc kệ, cái gì cũng không thèm hỏi tới, một nữ nhân như ta chèo chống cái cửa tiệm này dễ dàng lắm sao? Bảo con giúp ta con lại không chịu! Bây giờ làm ăn ngày càng lụn bại, nếu mà lão gia hỏi tới! Ta phải giải thích thế nào đây!
Dì Hai nói xong lại cúi đầu khóc nức nở, cả cuộc đời Lý Hạc Đông không chịu nổi nhất chính là nhìn người ta khóc, vội xua tay thỏa hiệp: Được rồi được rồi, người muốn ta giúp thế nào, người nói đi là được rồi!
Trương Cửu Lang nghe vậy thì trong lòng thấy không ổn, lặng lẽ giật tay áo Lý Hạc Đông nhắc nhở y đừng tin nước mắt của dì Hai, nhưng Lý Hạc Đông cũng đã hoàn toàn bị dì Hai lừa, căn bản không thèm để ý tới Trương Cửu Nam.
Dì Hai nghe y nói chịu giúp, vội lau khô nước mắt, kích động cười, nắm chặt tay y: Con giúp dì moi ra địa chỉ thợ thủ công làm ra vàng khảm ngọc đó từ miệng của hắn được không?
Người cần địa chỉ ông ta làm gì? Lý Hạc Đông nhíu mày, nghe không hiểu.
Dì Hai đột nhiên trở nên bối rối trong nháy mắt, không thay đổi sắc mặt buông hai tay y ra, cười nói: Con xem đi, tay nghề của thợ thủ công đó cũng không tệ, nếu chúng ta cũng có thể mời ông ta đến làm đồ trang sức thì chẳng phải là chuyện buôn bán có thể chuyển biến tốt sao?
Thì ra là vậy! Lý Hạc Đông gật đầu, lúc này vỗ ngực nói: Cứ để ta!
Nói rồi quay người đi về hướng tiệm vàng đối diện, Trương Cửu Nam vội đuổi theo y, nhỏ giọng nói: Đông ca! Huynh thật sự tin bà ta hả!
Đọc đầy đủ truyện chữ [Đức Vân Xã] Lên Nhầm Kiệu Hoa, Gả Cho Đúng Người, truyện full [Đức Vân Xã] Lên Nhầm Kiệu Hoa, Gả Cho Đúng Người thuộc thể loại Huyền Huyễn cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: [Đức Vân Xã] Lên Nhầm Kiệu Hoa, Gả Cho Đúng Người