Khi Phù Ly tìm được chủ thầu Triệu Tam Tường, hắn đang ngồi quanh một cái bàn nhỏ, cùng mấy công nhân trên công trường xắn tay áo uống bia, trên bàn bày mấy túi bóng, bên trong có đậu phụ kho, đầu heo, lạc...
Nhìn thấy cậu đến, Triệu Tam Tường bỏ đũa xuống, lấy ra một cái ghế nhựa không mấy sạch sẽ, nhiệt tình đón tiếp Phù Ly, "Đến, đến, đến, ngồi xuống đây cùng nhau ăn."
Mấy đại hán nhìn thấy dáng vẻ trắng trẻo sạch sẽ của Phù Ly, chân ra chân, eo ra eo, nhịn không được giễu cợt: "Anh Triệu, đây là con cái nhà ai, nhìn trông đẹp trai thật."
"Nào." Triệu Tam Tường kéo Phù Ly ngồi xuống, nói với bọn họ: "Đây là đồng hương của tôi, tới đây cùng tôi kiếm cơm."
"Công việc của chúng ta thế này, liệu cậu ta có làm được không?" Nhóm đàn ông cười ha ha, hiển nhiên là chỉ đùa cho vui, vốn là bọn họ còn muốn nói vài câu thô tục, nhưng không biết sao khi nhìn thấy Phù Ly ngoan ngoãn ngồi ở ghế nhựa, lại ngại ngùng không nói lên lời.
"Mấy người đừng nhìn bộ dáng trắng trắng sạch sạch của cậu ta, sức lực không nhỏ đâu." Triệu Tam Tường vỗ bả vai Phù Lỳ, chỉ tảng đá bên cạnh. "Nào, lại biểu diễn cho mấy chú đây xem một chút."
Phù Ly muốn nói lại thôi, nhìn nhìn Triệu Tam Tường, mấy người này còn không sống lâu bằng cậu đâu, gọi bọn họ là chú có phải là lợi cho bọn họ quá không?
"Đừng thất thần, đi, làm bọn họ mở mang kiến thức." Triệu Tam Tường cầm một cái chân vịt lên gặm, mặt mũi hớn hở.
"Ồ." Phù Ly đứng dậy đi qua, nhìn tảng đá bên trái, hình như có hơi nhỏ. Quay đầu nhìn hòn đá phía bên phải lớn gấp đôi, lại quay qua nhìn Triệu Tam Tường, thấy hắn nháy mắt cổ vũ, liền quay lưng nhấc bổng tảng đá phía bên phải lên.
Mấy đại hán sợ tới mức trợn mắt há mồm, mãi không hoàn hồn: "Anh Triệu, người đồng hương của anh nên đi thi cử tạ mang vinh quang về cho nước nhà mới đúng."
Tảng đá này cũng khoảng mấy trăm cân đó.
Triệu Tam Tường cũng bị hoảng sợ, hắn chẳng qua chỉ muốn Phù Ly ôm tảng đá nhỏ hơn đó, chứ không có ý muốn cậu phá kỷ lục thế giới. Yêu giới bọn họ có quy định, không thể tham gia các hạng mục thi đấu thể thao của nhân loại, nếu như bị ban quản lý yêu giới phát hiện, sẽ bị bắt đi tù.
"Ha ha." Triệu Tam Tường cười gượng chuyển hướng đề tài. "Đứa nhỏ này từ bé đã rất khỏe, học hành lại không được tốt, không giống đứa nhỏ nhà mấy người, mỗi lần thi cử đều top 5 của lớp."
Vừa nghe người khác khen con mình, mấy đại hán hưng phấn quá đà, dùng lời lẽ có vẻ khiêm tốn nói nhưng lại hàm chứa ý khoe khoang.
Phù Ly ném tảng đá to xuống, ngồi bên cạnh Triệu Tam Tường, Triệu Tam Tường miệng đang gặm một cái chân vịt.
Nếu như cậu không nhìn nhầm thì Triệu Tam Tường bản thể chắc chắn là một con vịt đầu xanh.
Triệu Tam Tường rất nhanh đã gặm sạch chân vịt, nhổ ra khúc xương không dính chút thịt nào. Phù Ly không nhịn được suy nghĩ, cậu quả nhiên là một con yêu quái ở nông thôn không có chút kiến thức, thì ra vịt không những có thể ăn thịt đồng loại, ngay cả heo, bò, dê, thỏ cũng không buông tha.
Chờ mọi người uống xong rượu, ăn xong thịt, Triệu Tam Tường dẫn cậu trở về phòng trọ mà hắn thuê, sau khi dặn dò vài câu, liền nằm lăn ra ngủ say như chết.
Đêm này Phù Ly ngủ không được ngon, bởi vì cả đêm, Triệu Tam Tường đi vệ sinh ít nhất năm lần.
Lúc mặt trời sắp mọc, Phù Ly đứng ở cửa sổ, vái lạy mặt trời, quay đầu lại gặp Triệu Tam Tường vẫn còn đang ngủ, lắc đầu thở dài. Thời đại phát triển, nhân loại đang từng bước đi lên, yêu loại thì càng ngày càng sa đọa. Trước kia cậu quen biết một số loại yêu tinh, vừa chịu khó lại có năng lực, trước khi ngủ vái mặt trăng, bình minh vái mặt trời, dáng vẻ không giống như hiện tại...
Tâm yêu quái luôn thay đổi.
Nếu như bề ngoài bạn đẹp, cho dù ở nơi nào đều có thể chiếm lợi thế, cho dù ở công trường cũng thế.
Chỉ trong một thời gian ngắn, Phù Ly vì bộ dáng đẹp, lại chịu khó, làm việc xong còn đọc sách, chiếm được không ít cảm tình của mọi người. Ngay cả cô béo nấu cơm ở công trường, khi ăn cơm cũng gắp cho cậu nhiều hơn hai miếng thịt.
"Tiểu Hồ à, lại đang đọc sách sao?" Hỏi thăm cậu là chú Trương người Thục Đông, có đôi lúc nói chuyện không phân rõ âm h và f, là một người tốt, thấy Phù Ly tuổi còn nhỏ mà phải bỏ học đi làm công, nên đặc biệt bắt đứa con trai đã nghỉ hè của mình tìm một ít sách cũ cùng vở ghi mang đến đây.
(Hồ = 胡 = hú, Phù = 符 = fú)
"Đây là vở ghi bài của con trai chú, cháu xem xem có cần đến không." Chú Trương đem sách cũ, vở ghi để trước mặt Phù Ly.
Phù Ly nhận lấy sách vở nhìn một chút, cuốn vở tuy đã cũ nhưng rất sạch sẽ, chữ viết ngay ngắn, có thể nhận thấy chủ nhân của quyển sách rất yêu quý nó.
"Cảm ơn chú Trương." Phù Ly cẩn thận cất sách vở đi, "Cháu xem xong sẽ trả lại cho chú."
"Không sao, năm nay con trai chú năm nay thi đại học, sau này cũng không cần dùng đến sách vở đó." Chú Trương mặt mày vui vẻ, "Mấy ngày trước nó nhận được thông báo trúng tuyển của đại học Khoa học Kỹ thuật Bắc Kinh, chú cùng mẹ nó chuẩn bị hai ngày tới sẽ dẫn nó lên Bắc Kinh, để quen dần hoàn cảnh nơi ấy.
Có giấy báo trúng tuyển đại học, có thể học đại học, sau khi học xong có thể thi công chức.
Nghĩ vậy, trong mắt Phù Ly tràn đầy kính nể: "Chú Trương, con chú giỏi thật." Nhân loại là loài sinh vật rất lợi hại, chỉ mới sống mười mấy năm mà có thể ghi nhớ nhiều kiến thức để thi đỗ đại học, không giống như anh, mấy năm nay đều sống uổng phí.
"Đâu có, đâu có." Thái độ kính nể này làm chú Trương nhất định phải kéo bằng được cậu đến nhà mình ăn cơm, Phù Ly thực sự không thể từ chối, đành phải đi theo.
Vợ chú Trương họ Vương, cũng làm công tại công trường. Công việc trên công trường tuy rằng vừa mệt vừa khổ, nhưng mà chỉ cần bên nhà thầu không nợ tiền lương, hàng năm còn có thể tiết kiệm được không ít tiền. Hai vợ chồng bình thường ăn cơm rất tiết kiệm, hận không thể dùng một đồng tiền chia làm đôi để tiêu. Phù Ly vén rèm lên đi vào, phát hiện trên bàn bày tận mấy món ăn, còn có một đĩa thịt vịt nướng thật to.
Đọc đầy đủ truyện chữ Đừng Kỳ Thị Giống Loài, truyện full Đừng Kỳ Thị Giống Loài thuộc thể loại Huyền Huyễn cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Đừng Kỳ Thị Giống Loài