Giọng nói của cô ấy vương vấn bên tai tôi như một tiếng vọng dịu dàng.

“Được rồi, mong được làm việc cùng cậu nhé, đồng đội!”

Tôi đã làm được rồi.

Sau khi tái sinh vào thế giới này, tôi luôn ôm ấp một giấc mơ sâu thẳm trong lòng –

Và giờ đây, giấc mơ ấy cuối cùng đã trở thành hiện thực.

Với sự công nhận từ anh hùng, bắt đầu từ hôm nay, tôi chính thức trở thành một thành viên của Tổ Đội Anh Hùng.

“Cuối cùng thì việc đến học viện cũng là quyết định đúng đắn.”

Giờ đây, tôi chẳng còn gì phải sợ. Tôi là người của Tổ Đội Anh hùng cơ mà.

Thay đổi vận mệnh? Từng bước leo lên đỉnh vinh quang? Điều đó gần như là điều hiển nhiên rồi.

Danh vọng, của cải, địa vị. Và sau khi giải nghệ? Một cuộc sống xa hoa. Tất cả – đều sẽ thuộc về tôi.

“Chị à.”

Tạm biệt cảnh nghèo đói.

Tạm biệt quãng đời đen tối trong trại trẻ mồ côi.

Từ giờ trở đi, con đường trước mắt tôi sẽ trải đầy hoa.

“Chị à.”

Cuối cùng, tôi cũng có thể thoát khỏi gia đình đáng ngại ấy.

Tất cả những ngày tháng sống trong lo sợ, thần kinh lúc nào cũng căng như dây đàn –

Giờ thì kết thúc rồi. Tôi sẽ không để nó ảnh hưởng đến mình nữa.

Một khi Đế quốc chính thức công nhận Tổ Đội Anh Hùng, tôi sẽ hoàn toàn tự do.

“Chị à.”

‘… Ặc.’

Một giọng nói nhỏ nhẹ, khẽ khàng. Chỉ một chữ thôi, mà toàn thân tôi cứng đờ, lông tơ dựng đứng.

Tôi quay đầu về phía phát ra giọng nói, động tác phát ra một tiếng “rắc”.

Cô ấy đứng đó.

Cô gái được đăng ký là em gái của tôi trong gia đình mà tôi đã được nhận – không, là bị ném vào.

Và trong tương lai không xa, rất có thể là kẻ sẽ thiêu rụi nửa lục địa này thành tro bụi.

“Em đứng đó từ bao giờ đấy?!”

“Vừa đến thôi.”

Đừng sợ.

Trước kia, tôi có thể sẽ run rẩy trước luồng sát khí mơ hồ đó, nhưng giờ mọi chuyện đã khác.

Tôi không còn lý do, cũng chẳng cần thiết phải sợ nữa. Tôi là một thành viên kiêu hãnh của Tổ Đội Anh Hùng.

Tôi ngẩng cao đầu, ưỡn thẳng vai, bình thản đối diện với ánh mắt của cô ấy.

“Này, chị đã bảo em đừng xuất hiện bất ngờ như vậy rồi mà?”

Tôi đã sơ suất.