Một ngày nọ, sắc trời vô cùng âm u, một người đàn ông đi vào quán bar. Giờ này đúng là giờ cao điểm của cuộc sống về đêm, quản lí quán bar vừa thấy bóng dáng Đường Kính xuất hiện ở cửa đã lập tức chạy ra nghênh đón.
“Đường tiên sinh.” Cúi đầu lễ phép đồng thời ánh mắt cũng đảo qua phía sau, bồi bàn đằng sau hắn lập tức hiểu ý, xoay người đi tìm chủ nhân thật sự của quán bar này. Quản lí nho nhã lễ độ hỏi: “Vẫn như mọi khi ạ?”
“Không cần, ” Đường Kính không vào phòng của mình như bình thường, mà hơi nghiêng người ra lệnh cho những người đứng sau: “Đi ra ngoài chờ tôi.”
“Vâng, thiếu gia.” Doãn Hạo Thư dẫn theo mấy thuộc hạ gật đầu rời đi.
Người đàn ông cởi áo khoác âu phục đưa cho bồi bàn, lập tức ngồi xuống quầy bar gần đó, nới lỏng cà vạt, cởi bỏ hai cúc áo sơ mi, ánh sáng đèn màu cam chiếu xuống sườn mặt anh, ngay lập tức hé lộ ra nét đặc biệt và gợi cảm của anh.
Búng tay, gọi bồi bàn tới, “Tequila.”
Tequila là rượu của Mexico, chưng cất có độ cồn cao truyền thống từ hạt quả một loại Xương rồng (cây Thùa – giống cây lô hội).
“Vâng, Đường tiên sinh.”
Bỏ thêm nước đá tinh khiết vào ly Tequila, vị mạnh đến cực điểm. Ngón tay thon dài của người đàn ông chạm vào khối đá, nhẹ nhàng xoay tròn nó, rượu sóng sánh trong ly. Đường Kính nhìn thấy hình ảnh ngược của mình trong cái ly, lắc lắc lắc lắc, u ám và thương cảm trong đáy lòng chợt tản ra, vì thế bưng ly rượu lên uống một ngụm lớn.
Hương vị mạnh của cây thùa đốt cháy từ đầu lưỡi đến tận dạ dày, cũng đủ làm cho người ta tỉnh táo.
Bỗng nhiên, có một đôi tay vươn tới, cầm lấy ly rượu trong tay Đường Kính.
“Thế nào? Sao lại uống rượu mạnh thế?” Một âm thanh quen thuộc vang lên, “Không cần ỷ vào tửu lượng tốt mà hại thân thể như thế.”
Đường Kính hơi ngẩng đầu, nhìn lướt qua người trước mặt.
Không có biểu tình gì: “Lâu rồi tôi không uống.”
“Đúng vậy, cũng lâu rồi cậu không động đến rượu, cho nên càng dễ say,” bạn Thích nhìn lướt qua về phía cửa, đám tùy tùng của vị Đường thiếu gia này đã vây quanh nơi đây, vì thế mà ý cười của anh bạn họ Thích nọ lại càng sâu, “Nếu cậu uống nhiều quá rồi nổi điên lên, thì nhất định bọn họ sẽ giúp cậu dỡ nơi này xuống, mà không phải là trói cậu vào.”
Đường Kính bật cười: “Rượu phẩm của tôi không kém cỏi như vậy chứ?”
Thích Thiếu Hiền hùa theo anh: “Tôi tin tưởng, cậu uống say thì rượu phẩm cũng không kém; nhưng nếu cậu không say, mà là giả say thì…, cái quán bar nhỏ bé này của tôi không có sức thừa nhận sự phát tiết của cậu đâu.”
Đường Kính hạ mi mắt, ánh sáng lạnh lùng chợt lóe lên nhưng ngay lập tức đã biến mất không thấy.
“Bị cậu nhìn ra rồi?”
“Tôi đã nhìn ra nhưng cậu cũng đâu có giấu tôi.”
Thích Thiếu Hiền lấy một ly cocktail, thêm một lát chanh vào bên cạnh, bỏ thêm đá vào ly, sau đó đổ chỗ rượu còn lại trong ly của Đường Kính vào ly cocktail đó, lại tiếp tục đổ một phần tư nước chanh, lắc cái ly một chút rồi đưa tới trước mặt anh.
“Đổi cho cậu một ly, Margarita.”
Mới vào miệng thì cảm thấy vị rượu mạnh nóng bỏng, nhưng chỉ trong nháy mắt nhiệt lực ấy đã được một hương vị nhẹ nhàng hòa tan, sau đó là vị chanh thiên nhiên tươi mát.
Loại cảm giác này giống như tình yêu của Jean Durasa và Margarita, mãnh liệt, lại có một niềm thương nhớ tha thiết.
Thích Thiếu Hiền ngồi xuống cạnh anh.
“Nói một chút đi.”
“Nói cái gì?”
“Nguyên nhân làm cậu tức giận như bây giờ.”
“Không phải tức giận mà là có điều không rõ.”
Đường Kính không nói, trầm mặc uống rượu. Thích Thiếu Hiền cũng không ép anh, chỉ có thể ngồi cùng anh.
“Cậu không nói, vậy để tôi đoán đi… . Tiểu Miêu lại chọc giận làm cậu mất hứng ?”
Đường Kính không đáp, tuy nhiên nhìn vẻ u ám của anh thì cũng chắc đến tám phần là đúng. Thích Thiếu Hiền thở dài: “Đường Kính à…” Nghiêng người, nhìn thẳng anh nói: “Không phải cậu không biết, Tiểu Miêu rất tốt, làm cho người ta yêu thích, nhưng cô ấy và cậu là người của hai thế giới khác nhau, nếu cậu không thể chấp nhận tất cả của cô ấy, thì cậu sẽ thực vất vả đó.”
Đường Kính ngẩng đầu, ánh mắt bất đắc dĩ: “Không phải tôi không chấp nhận được cô ấy, mà là cô ấy không chấp nhận tôi,” cúi đầu, lắc ly rượu trong tay, sóng mắt lưu chuyển: “Chuyện kết hôn, cô ấy tình nguyện dùng cách đánh bạc để quyết định…”
Thích Thiếu Hiền lập tức trừng lớn mắt: “Cô ấy dám đánh bạc với cậu?”
Đường Kính nhìn ly rượu, không nói gì.
Bạn Thích lập tức dũng cảm: “Cô ấy thua hay cậu thua?”
“Tôi thua.”
“Không thể nào? !” Bạn Thích choáng váng kinh ngạc: “Cậu cậu cậu thật sự thua? !”
Một lúc lâu sau, Thích Thiếu Hiền có vẻ đã hiểu chút ít, không nhịn được khẽ thốt: “Cậu…”
Đường Kính ngắt lời anh: “Cô ấy không cần tôi, sao tôi có thể ép buộc cô ấy chứ.”
Cuộc sống của cô lại có thể dùng chuyện đánh bạc để quyết định, như vậy anh cũng hoàn toàn hiểu được.
Đối với anh, cô không dám.
Có lẽ cô cũng có cảm tình với anh, nhưng trong cuộc sống của cô, từ trước tới giờ vẫn không để cảm tình lên trên hết. Lý trí của cô ít ai sánh bằng, cô thấy rõ khoảng cách của mình với anh, cô thầm nghĩ có được một cuộc sống vô cùng đơn giản mà lại vui vẻ, tự do tự tại không ai có thể gây trở ngại cho mình.
Từ chối anh, cô không đành lòng, không từ chối anh, cô lại có cả đống vấn đề. Vì thế cô dùng biện pháp đơn giản nhất, đánh một ván bài, số mệnh để ông trời quyết định.
Đường Kính bất đắc dĩ cười khổ: cô ấy cũng không biết, để cô được tự do, anh có bao nhiêu luyến tiếc.
Hình ảnh cô lớn tiếng đọc thơ trong phòng bệnh, anh mãi khắc cốt ghi tâm.
Tế vũ tà phong nhân tiểu hàn, đạm yên sơ liễu mị tình than.
Nhập hoài thanh lạc tiệm mạn mạn.
Tuyết mạt nhũ hoa phù ngọ trản, liệu nhung hao duẩn thí xuân bàn.
(Đoạn thơ trên trong bài “Hoán khê sa Tế vũ tà phong tác hiểu hàn” của Tô Thức.)
“Nhân gian có vị là thanh hoan…” (Thanh hoan: thanh đạm và vui vẻ)
“Hả?” Thích Thiếu Hiền không nghe rõ hỏi: “Cậu nói cái gì?”
Đường Kính không nói, buông ly rượu, xoay người lẳng lặng rời đi.
Câu cuối cùng cô nói với anh chính là: Đường Kính, nhân gian có vị là thanh hoan.
Rất khó tưởng tượng người có cá tính như cô, lại nói ra câu hàm xúc ý tứ như vậy. Danh ngôn của Tô Thức được cô niệm ra giữa đôi môi mỏng, có một cảm giác thê lương và nhún nhường.
Là anh không tốt, muốn quá nhiều, giữ quá chặt.
Chung quy anh vẫn là một tình nhân tốt, luyến tiếc không muốn phá vỡ cuộc sống thanh hoan của cô, chỉ có thể thành toàn, chỉ có thể rút lui.
Anh có thể chờ, nhưng vấn đề là, cô muốn anh chờ bao lâu?
Tô Tiểu Miêu, em có biết không, cuộc đời rất ngắn, ta chỉ không cẩn thận một chút tôi, cuộc sống liền vụt mất khỏi tầm tay.
**** **** ****
Ở một nơi khác trong thành phố đó, trong một biệt thự tư nhân rộng lớn có kiến trúc tuyệt đẹp, hai chữ ‘Đường trạch” mờ ảo trước cổng không thể giấu nổi thân phận hiển hách của chủ nhân nó.
Nền màu trắng thuần khiết, có điệu nhạc phương Đông dịu dàng. Trung Quốc là một trong những dân tộc chú ý đến nột thất nhất, biệt thự này cũng tỏa ra một khí chất đặc biệt, tinh tế, ẩn mình, hàm súc, hợp nhất giữa trời đất và con người.
Chủ nhân của biệt thự này chắc là rất thích sơn thủy, vì thế trong khu biệt thự lớn nơi đâu cũng thấy tảng đá và nước biếc. Hành lang, lầu, mái hiên, đình, tất cả đều được xây dựng gần nước, đặc biệt là hình dạng của hồ nước, uốn lượn cầu kỳ, tùy theo đình đài lầu các mà biến hóa, tạo hình phong phú, kiểu dáng khác nhau, biến ảo vô cùng, khiến cho biệt thự như con thuyền hoa lướt trên mặt hồ.
Trong sân vườn của biệt thự, có một ngôi đình được xây cẩn thận tỉ mỉ; xung quanh trồng rất nhiều loại hoa và cây cảnh, làm cho nơi đây tựa như cảnh đẹp Giang Nam, hình thành cảnh quan thực vật muôn màu muôn vẻ; khúc hành lang uốn lượn từ đình đi đến những nơi khác, giống như đang bước chân vào bức tranh thủy mặc.
Có một người lớn tuổi, một thân áo khoác dài màu trắng, đang chậm rãi đánh Thái Cực quyền.
Đọc đầy đủ truyện chữ Đường Gia Tiểu Miêu, truyện full Đường Gia Tiểu Miêu thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Đường Gia Tiểu Miêu