Trì Uyên không thích cà phê, muốn uống cũng phải thêm rất nhiều đường.
Hàng Tuyên đem cuộc nói chuyện lúc nãy với Thư Ưu thuật lại một lần, hỏi, “Nó có hiệu quả với anh không?”
Trì Uyên lại hỏi, “Thư Ưu còn nói gì nữa không?”
Hàng Tuyên khó hiểu, “Em phải quay lại liền, nên không nói thêm gì nữa.”
Trì Uyên cười trong lòng, OK lắm, hắn cũng rất hiểu chuyện.
Thư Ưu hiểu chuyện còn đang phải xử lý văn kiện, liếc mắt nhìn về phía cửa văn phòng lớn, nghĩ thầm, “Đây là người ngoài cuộc tỉnh táo.”
Hai người trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường* còn đang bóc quà.
*Chuyện trong nhà, người nhà còn chưa biết mà người ngoài đã biết rõ rồi.
Hàng Tuyên sợ làm phiền Trì Uyên, vốn là ngồi nghịch điện thoại ở sô pha, chờ tới 2 giờ liền bỏ của chạy lấy người*.
*Khi gặp 1 hành động gì nguy hiểm (thậm chí bản thân có thể mất mạng) người ta sẽ bỏ lại tài sản để giữ tính mạng cho mình
Trì Uyên lại sợ cậu nhàm chán, muốn cậu lấy mấy hộp quà kia mở ra hết.
“Mấy cái này là gì vậy anh?”
“Quà dịp Lễ Tình Nhân.”
Hàng Tuyên xé đi cái nơ bươm bướm, ngũ vị tạp phần*, chỉ là trong tíc tắc ngực cậu lại trào lên cảm giác đặc biệt hụt hẫng.
*五味陈杂 cảm giác phức tạp hỗn độn
“…… Nhiều người tặng quà cho anh vậy à…”
Trì Uyên bỏ bút máy xuống, đi tới lấy hộp quà trên tay cậu, tùy ý xé giấy gói ra.
Là một cái dù gấp, còn có một bức thư kèm theo: Em muốn cùng anh qua từng ngày mưa nắng.
Hàng Tuyên liếc nhìn chữ ký, là một cái tên rất dễ thương.
Trì Uyên cười khẽ nói, “Là một món quà thiết thực, nếu đem chia xuống đảm bảo họ sẽ giành nhau lấy.”
Hàng Tuyên không lên tiếng, lẳng lặng đặt tấm thiệp sang một bên.
Trì Uyên lại cầm hộp quà khác, bên trong là một lọ mực dành cho bút máy.
“Cái này rất thiết thực, tiếc là chia xuống chắc không ai muốn, tôi chỉ có thể dùng thôi.”
Hàng Tuyên rốt cuộc nghe ra được vấn đề, “Chia xuống?”
Trong mắt Trì Uyên toàn là ý cười, “Quà là do người ngoài tặng, cũng có những người khác, tặng tôi thì chính là của tôi, tôi muốn xử lý sao cũng được, vậy thì chia xuống cho nhân viên. Ăn thì mọi người cùng ăn, thiếu thứ gì thì lấy thứ đó, cũng coi như là phúc lợi nhỏ của công ty mấy năm nay.”
Rốt cuộc Hàng Tuyên cũng thở phào một hơi.
Nhưng cảm giác hụt hẫng lẫn bất lực vẫn còn chen chúc trong lòng.
Trì Uyên ngồi lại ghế sô pha, đọc được hai dòng, lại ngẩng đầu lên.
Hàng Tuyên không mở quà thô bạo ngẫu hứng như trước, cậu xé từng chút một, cố gắng làm cho giấy gói hoàn chỉnh nhất có thể.
Trì Uyên không nhìn rõ được vẻ mặt của cậu, chỉ thấy cậu cúi đầu dáng vẻ rất nghiêm túc.
Đọc đầy đủ truyện chữ Em, Em Là Của Anh, truyện full Em, Em Là Của Anh thuộc thể loại Đô Thị cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Em, Em Là Của Anh