An Nguyệt
Trong khu trung tâm thương mại rộng lớn, dòng người chen chúc, toàn người là người. An Nguyệt đang đưa cô cháu gái nhỏ của mình đi chơi. Cháu gái của cô tên là Trần Ngôn Tâm, năm nay bốn tuổi. Trần Ngôn Tâm giống hệt mẹ, mềm mại nhỏ nhắn. Tính cách cũng giống mẹ, rất ngoan ngoãn, đáng yêu.
Đôi mắt của cô bé là giống An Tĩnh nhất, long lanh nước, vừa to vừa sáng, hàng mi vừa dài vừa rậm, lúc nhìn bạn có thể khiến cho bạn tan chảy.
Ở nhà, ngoài ông bà nội ông bà ngoại, người cưng chiều Trần Ngôn Tâm nhất chính là bố cô bé. Bởi vì cô bé Trần Ngôn Tâm vô cùng giống An Tĩnh, chẳng khác nào An Tĩnh thu nhỏ, Trần Thuật coi cô bé là cô công chúa nhỏ mà nâng niu trên tay, yêu chiều tới mức cô bé nghịch không thể tả được.
Người thứ hai cưng chiều Trần Ngôn Tâm chính là An Nguyệt. Đừng thấy cô hung dữ như vậy mà lầm, đối với cháu gáu lúc nào cô cũng chiều theo vô điều kiện, cho dù cô bé muốn cái gì, An Nguyệt đều mua cho cô bé. Chưa bao giờ nỡ từ chối.
Vì trong nhà quả thực có quá nhiều người chiều chuộng Trần Ngôn Tâm, An Tĩnh bất giác phải trở thành bà mẹ nghiêm khắc. Có lúc Trần Ngôn Tâm không nghe lời, An Tĩnh dạy dỗ cô bé, Trần
Thuật ở bên cạnh không nỡ nghe. Đặc biệt là lúc cô bé nhìn Trần Thuật với vẻ mềm yếu.
Trần Ngôn Tâm rất kén ăn, An Tĩnh vì chuyện này mà nói cô bé rất nhiều. Cô bé vẫn vứt những thứ mà mình không thích ăn sang một bên. Lần ấy An Tĩnh liền sa sầm mặt xuống, cô nghiêm khắc dạy dỗ cô bé không nghe lời này rất lâu.
Khi ấy Trần Thuật cũng đi tới bàn ăn. Bàn tay thon dài của anh đang đóng cúc áo. sau đó đặt cà vạt cạnh bàn ăn, ngồi xuống cạnh An Tĩnh. Ngoại hình của cậu phong độ nho nhã. càng ngày càng toát lên sức hút của người đàn ông trưởng thành.
Trần Thuật nghe An Tĩnh dạy dỗ con gái. Rồi lại nhìn đôi mắt ướt nhòe, bộ dạng mếu máo của cô bé. Cô bé dẩu môi, nhìn bố với ánh mắt cầu cứu.
Trần Thuật liền không nỡ lòng nào từ chối cô bé.
Đóng cúc áo xong, cậu liếc nhìn An Tĩnh và nói: "Lần này bỏ qua đi, An Tĩnh."
An Tĩnh không hề lay động, vẫn nhìn con gái chằm chằm: "Mẹ đã nói gì với con? Không thể không ăn rau, còn nữa lúc mẹ nói chuyện với con, con phải lễ phép không được nhìn sang chỗ khác, những điều này con quên rồi sao?"
Trần Ngôn Tâm thấy cầu cứu bất thành, cô bé chớp chớp đôi mắt to tròn, ấm ức bật khóc. Hơn nữa không phải cô bé khóc kiểu gào khóc thảm thiết mà là nấc nghẹn, kìm nén trong họng. Trần Thuật liền thấy trái tim tan vỡ, cậu vội đặt bữa sáng xuống, đi tới trước mặt con gái, ngồi xuống.
Cậu cúi đầu, vô tình nhìn thấy đôi giày nhỏ mà Trần Ngôn Tâm yêu thích nhất bị tuột dây, thế là cậu kiên nhẫn buộc dây giày cho con gái, dịu dàng tỉ mỉ. Đây là việc mà cậu thường làm nhất.
Nhìn thấy cảnh tượng này, An Tĩnh cũng thấy bất lực. Chưa nói được mấy câu đã khóc rồi, đều tại Trần Thuật.
Buộc dây giày xong, Trần Thuật ngẩng đầu lau nước mắt trên mặt con gái. Cậu khẽ nói: "Không khóc nữa, Tâm Tâm, không khóc nữa nhé." Cậu dịu dàng vuốt tóc con gái: "Tâm Tâm, bố ăn cùng con được không, con ăn một miếng, bố ăn một miếng, chẳng mấy chốc sẽ ăn hết, đến lúc đó mẹ sẽ không giận nữa."
Trần Ngôn Tâm nghe vậy ngừng khóc, rồi lại lén nhìn mẹ. Cô bé khịt khịt cái mũi nhỏ nhắn, sụt sà sụt sùi nói: "Vâng ạ."
"Ngoan quá." Trần Thuật cười, cậu cầm chiếc thìa nhỏ chuyên dùng của Trần Ngôn Tâm, ăn một miếng cà rốt trước, sau đó lại đút cho cô bé một miếng. Cứ như thế con một miếng, bố một miếng ăn hết cả chỗ rau củ.
Trần Thuật đặt thìa xuống, nắn nắn bàn tay con gái, ghé sát lại khẽ cười: "Tâm Tâm, con nhìn mẹ đi, mẹ không giận nữa rồi, mẹ cười rồi, con nhìn xem."
Thật sao. Trần Ngôn Tâm lén nhìn An Tĩnh, biểu cảm của cô bé vô cùng thú vị.
Cuối cùng An Tĩnh không kìm được, bật cười. Thật sự phục Trần Thuật.
An Tĩnh đưa mắt nhìn đi chỗ khác, cầm chiếc cà vạt trên bàn, đi tới bên cạnh Trần Thuật, ngước mắt nhìn cậu, khẽ nói: "Cúi đầu."
Trần Thuật nhướng mày cười, chậm rãi cúi đầu xuống phối hợp với cô, để An Tĩnh thắc cà vạt cho mình, cậu cụp mắt nhìn cô, ánh mắt chăm chú.
Thời gian dường như đã trôi qua rất lâu rồi. Chẳng biết từ lúc nào, con gái của họ đã bốn tuổi. Nhưng tình yêu cậu dành cho cô vẫn không hề thay đổi. Vẫn cho đi tất cả mà không màng giữ lại một chút nào.
An Tĩnh chỉnh lại cà vạt của cậu lần cuối, thấy đã phẳng rồi liền buông tay. Đột nhiên, bàn tay của cô bị nắm lại. An Tĩnh hơi ngạc nhiên.
"Sao vậy?"
Trần Thuật nắm lấy bàn tay của cô, đôi mắt đen láy nhìn cô, khuôn mặt tuấn tú áp sát về phía cô, khẽ nói: "Vợ ơi, lại cho anh hôn một cái."
Cô bé Trần Ngôn Tâm không hiểu gì cả. Nhìn trái nhìn phải, rồi lại kéo áo bố. Kết quả đầu của hai người càng ngày càng sát lại gần nhau. Cô bé đành phải tự nghịch ngón tay của mình.
- ---
An Nguyệt ngồi xuống, đối diện với cô bé Trần Ngôn Tâm.
"Tâm Tâm, hôm nay muốn ăn gì? Dì đưa con đi ăn."
Cô bé nghĩ một lúc, nũng nịu nói: "Con muốn ăn pizza."
An Nguyệt nghĩ một lát rồi nói: "Được, dì đưa con đi ăn." Cô đứng dậy nắm tay Tâm Tâm định dắt đi nhưng cô bé lại đứng yên, cô bé nhăn nhó, hai tay ngoan ngoãn đặt lên phía trước, xoắn hai tay vào nhau: "Nhưng, mẹ không cho con ăn pizza, nói đó là thực phẩm rác."
Có bé nói xong liền lén lút nhìn An Nguyệt một cái. An Nguyệt liền thấy mềm lòng. Cô cũng dịu giọng xuống: "Thế này nhé, chúng ta sẽ không cho mẹ biết, không ai nói thì mẹ sẽ không biết, hơn nữa chúng ta chỉ ăn một ít thôi, không ăn nhiều."
Trần Ngôn Tâm cười tươi tới mức hai mắt híp cả lại, giọng non nớt nói: "Vâng ạ."
Hiện tại An Nguyệt đang làm việc cho một công ty nước ngoài, cô đảm nhiệm chức vụ không nhỏ, nhân viên cấp dưới trong công ty nhìn thấy vị sếp nữ xinh đẹp này ai cũng phải run sợ. Bình thường ở công ty An Nguyệt rất nghiêm khắc.
Lúc nào cô cũng nghiêm mặt nhưng cứ gặp cô cháu gái nhỏ là khuôn mặt của cô lại không thể nghiêm lại được.
Trần Ngôn Tâm đúng là mặt trời bé con trong gia đình họ.
An Nguyệt nhanh chóng tìm được một quán pizza. Cô gọi một vài món mà trẻ con có thể ăn được, sau đó ngồi xuống ghế chơi đùa cùng cô bé. Cô công chúa nhỏ ngoại hình được di truyền từ An Tĩnh, nhưng sự thông minh lanh lợi của cô bé thì hoàn toàn là Trần Thuật thứ hai.
An Nguyệt đang định nói gì đó với cô bé thì điện thoại của cô đổ chuông. Cô cúi đầu lật tìm trong túi xách, lấy điện thoại ra xem.
Cô bỗng chốc sững người. Số điện thoại quen thuộc này đã lâu lắm rồi không xuất hiện.
Lục Cách.
Họ chia tay đã bao lâu rồi nhỉ. Từ cấp ba tới đại học, cô còn nhớ, cậu rất thích bám riết lấy cô, hết lần này đến lần khác tỏ tình với cô, thích tới mức bất chấp cả tôn nghiêm. Còn cô thì ghét cậu tới nhường nào.
Cô yêu cầu rất cao với bản thân, vì thế cũng coi thường những người học dốt như cậu.
Có điều, cho dù có chuyện gì, cho dù cô cau có như thế nào, cho dù cô nói lời cay nghiệt như thế nào, cậu đều như không nghe thấy vậy, chỉ cười cợt không hề để tâm. Sau đó cố gắng khiến cô chú ý tới mình.
Ngày nào cũng nhắn tin cho cô, ngày nào cũng gọi điện thoại cho cô, nếu cô không nghe máy, cậu sẽ lập tức xuất hiện trước mặt cô, cho dù mưa to gió lớn, chỉ cười tinh nghịch với cô.
An Nguyệt cau mày nhìn cậu đứng một mình trong cơn mưa, chỉ nói hai tiếng.
Đồ ngốc.
Hình như là năm thứ hai đại học, cuối cùng cô không chống cự lại được sự tấn công của cậu. Hai người chính thức hẹn hò vào ngày lễ tình nhân, hồi ấy vô cùng hoành tráng, tất cả mọi người đều trêu chọc Lục Cách cuối cùng đã tán được người đẹp, trong mắt Lục Cách chỉ có cô.
Hai người hẹn hò như thế tới lúc tốt nghiệp. Thời gian yêu nhau thực sự rất vui, cô giống như những cô gái bình thường cuối cùng cũng có người để dựa dẫm, có người để chia sẻ mọi điều. Hai trái tim cứ như thế sát lại gần nhau. Cuối cùng cô cũng nếm trải được mùi vị của tình yêu.
Nhưng không phải lúc nào cũng như vậy. Sau khi tốt nghiệp công việc của cô càng lúc càng bận rộn, bận tới mức hàng ngày không có thời gian hẹn hò, dần dần cũng không có thời gian dành cho cậu nữa. Lúc đó, cậu đã tỏ ra bất mãn.
Cậu cũng nổi giận với cô, tỏ thái độ với cô. Cậu mở một nhà hàng, bình thường công việc rất nhàn nhã, nhưng An Nguyệt thì khác, cô có hoài bão, có ước mơ cũng có lý tưởng của mình, cô có kế hoạch rất rõ ràng.
Mục tiêu của hai người từ đầu đến cuối đều không giống nhau.
Cứ như thế càng ngày càng xa cách.
An Nguyệt cũng là người cao ngạo lạnh lùng. Sau khi bị bỏ mặc một lần, Lục Cách không chịu được, ngày hôm ấy hai người cãi nhau rất gay gắt, An Nguyệt giận dữ nói chia tay với cậu. Chỉ là không ngờ rằng hôm ấy Lục Cách đứng yên tại chỗ, sa sầm mặt xuống, im lặng một hồi, sau đó cậu cười, nói một tiếng. "Được."
An Nguyệt không dám tin vào tai mình, cô giận đến nổi toàn thân run lên. Khi ấy Lục Cách nhìn cô một lần cuối cùng rồi quay người bỏ đi.
Lúc ấy An Nguyệt còn tưởng rằng Lục Cách chỉ tức giận nhất thời mà thôi. Qua một thời gian sẽ hết giận. Khi ấy, cô tưởng rằng Lục Cách chiều cô hết lòng, vì thế cô cũng không bận tâm tới chuyện đó. Nhưng không ngờ, một tuần sau, điện thoại của cô vẫn không có động tĩnh gì.
An Nguyệt không kìm được, liền tới nhà hàng tìm cậu. An Nguyệt còn nhớ, hôm ấy thời tiết rất lạnh. Gió thu xào xạc, bên đường lá rụng lả tả.
Cô đứng bên ngoài nhà hàng, cố chấp hỏi cậu vì sao không đến tìm cô, cô là người chủ động tìm gặp nhưng cô lại cứng rắn và kiêu ngạo như một con thiên nga.
Lục Cách mỉm cười ung dung, cậu kẹp điếu thuốc trên tay, nhả ra làn khói mờ mờ, khẽ nói: "Chúng ta chia tay rồi, An Nguyệt."
Gió cuốn theo giọng nói vỡ vụn truyền tới tai cô. An Nguyệt cố ép bản thân đứng vững, không hề run rẩy.
Chia tay thì chia tay.
Cô còn nhớ mình đã nói lời cay độc: "Ai quay đầu lại trước người đó là chó."
Từ đó về sau mặc dù hai người ở cùng một thành phố nhưng lại không hề chạm mặt nhau. Cậu tiếp tục mở nhà hàng của mình, cô tiếp tục công việc sự nghiệp của cô, hai người không hề chạm mặt nhau.
Đọc đầy đủ truyện chữ Em Là Tiểu Tiên Nữ Của Anh, truyện full Em Là Tiểu Tiên Nữ Của Anh thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Em Là Tiểu Tiên Nữ Của Anh