Mọi sự góp ý về bản dịch đều được hoan nghênh.
Trans + Edit: Odoru
--------------------------------------------------------------------
Kim đồng hồ đã điểm vào 12 giờ khi họ quay vào trong nhà. Kazuki đã bảo Sabrina, người vẫn đang cảm thấy ngạc nhiên, gỡ bỏ toàn bộ bẫy. Trong khi đó, cậu đã phải dọn dẹp toàn bộ mớ hỗn độn ở ngoài sân và đi khắp khu phố để xin lỗi vì sự náo loạn vừa rồi.
(Và hôm nay cũng là Chủ nhật nữa chứ...)
Kazuki nằm oài người lên bàn.
“Mệt mỏi quá...”
(Có lẽ nói rằng việc mình đang đùa với lửa là hơi quá nhưng mà...)
(Cái cách mà gia đình Inoue bên cạnh nhìn mình... và những mối quan hệ với hàng xóm mà bao lâu nay mình cất công xây dựng...)
(Bỏ qua vụ đó đi, bây giờ, về con nhóc này...)
(Em ấy đã suýt giết mình bao nhiêu lần trong hôm nay rồi nhỉ? Súng này, bẫy này, cả việc chui vào hộp và chuyển phát nhanh chạy bằng cơm nữa?!?)[note66060]
(Có lẽ mình nên làm gì đó, chứ nếu cứ như này thì mình chết mất thôi.)
Cộp cộp
“Á!”
Kazuki, cái người mà đang chìm đắm vào những suy nghĩ của bản thân, giật mình vì tiếng gõ cửa đột ngột. Cậu nhìn về phía cửa xem xem có phải ai đang gõ cửa hay không, nhưng có vẻ không phải?
“Hả?”
Thì ra những âm thanh đó đến từ việc giọt mưa rơi đập vào cửa sổ.
“Mưa à? Phải rồi, dự báo thời tiết có nói là hôm nay trời sẽ mưa.”
Tiếng mưa càng lúc càng lớn và dần chuyển nặng. Bầu trời lóe sáng và kèm theo cả tiếng gầm rú như tiếng những con thú hoang.
“Oài, còn có cả sấm chớp nữa...”
Kazuki không sợ trời mưa gió bão bùng nên không để tâm lắm. Nhưng bầu trời lại lóe sáng lần nữa và gần như lập tức, tiếng sấm rền vang ngay sau lưng cậu.
“Chà, lần này to thật. Chắc sét đánh gần đây nhỉ?”
Khi cậu vẫn còn đang cảm thán thì lại nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Eh!?”
Cậu giật mình, như thể vừa bị sét đánh trúng.
Tại đây, ngay bây giờ, trong nhà chỉ có mỗi hai người. Cậu và Sabrina, nếu như không phải cậu, thì chắc hẳn là Sabrina.
(Đã muộn như thế này rồi, em ấy còn tìm mình làm gì nhỉ?)
Kazuki vừa nghĩ vừa đưa tay ra nắm lấy tay nắm cửa. Cậu nghĩ đến tất cả những gì đã xảy ra trong hôm nay và dự đoán xem những thứ tiếp theo có thể xảy ra là gì.
Ực ực
Thật sự thì, cậu không muốn mở cửa một chút nào.
Cậu muốn giả vờ rằng cậu đang ngủ. Nhưng vì ánh sáng trong phòng đã lọt ra qua khe cửa nên cậu đành dẹp bỏ ý định đó đi.
Kazuki đành phải trả lời.
“À, ừ. Mời vào.”
Trước cửa là Sabrina, cô mặc một bộ đồ ngủ có họa tiết đơn giản.
“Em mừng là anh chưa ngủ, Onii-chan.”
“À, anh cũng sắp ngủ rồi.”
Kazuki đánh trống lảng.
“Vậy sao...”
Sabrina cúi đầu xuống làm Kazuki cảm thấy có chút áy náy trong lòng.
Cậu không muốn dính dáng tới Sabrina thêm chút nào nữa, nghĩa là cậu không muốn vướng thêm vào rắc rối.
“Ummm... Onii-chan, anh có thể...”
Sabrina muốn nhờ Kazuki một điều gì đó! Và cậu cảm thấy không ổn.
“... Anh cũng rất muốn giúp em, nhưng đã khuya rồi. Hay là để ngày mai nhé? Anh hơi mệt nên muốn ngủ sớm.”
Tuy cảm thấy tội lỗi nhưng Kazuki vẫn từ chối nhẹ nhàng.
Nhưng những lời nói của cậu chỉ làm cho tình hình trở nên nghiêm trọng hơn.
“Si, nếu anh định đi ngủ bây giờ, thì em cảm thấy càng tốt. Thực ra thì... làm ơn cho em ngủ trong phòng anh với, Onii-chan.”
(Cái gì cơ!?)
Kazuki như bị điện giật, cậu đã tự đào hố chôn mình với lời từ chối vừa rồi. Lập tức nhìn Sabrina một cách cẩn trọng, Kazuki thấy em ấy có đem theo một cái gối và giấu ở sau lưng.
(Em ấy thực sự muốn ngủ với mình à!?)
(Sabrina định gây thêm rắc rối gì nữa đây?)
Trong khi Kazuki đang cố vặn hết noron trong não để tìm ra một lý do từ chối thì Sabrina nhẹ nhàng thì thầm:
“Thật ra, thật ra thì... em vẫn còn sợ tiếng sấm...”
ĐÙNG
Tiếng sấm vẫn rền vang bên ngoài, mỗi lần nghe tiếng sấm, Sabrina lại run rẩy.
“Sabrina...”
“...Và em vừa mơ một giấc mơ rất đáng sợ...”
Sabrina, người ban nãy còn mạnh mẽ, hiện giờ trông có vẻ lo lắng và bất an.
(Mà, điều đó cũng dễ hiểu, Sabrina vừa mới mất cha, lại chẳng có mẹ để nương tựa. Trong hoàn cảnh đó, em ấy đã rời bỏ quê hương để đến với đất nước xa lạ này. Một lẽ tất yếu, em ấy sẽ cảm thấy sợ hãi...)
Kazuki không còn cảm giác muốn tránh né Sabrina nữa, nếu như sự hiện diện của cậu có thể giúp cô ấy cảm thấy yên lòng... được thôi.
Giờ đây, lý trí và trái tim của Kazuki lại đồng lòng cho một câu trả lời.
“...Được rồi. Chúng ta ngủ cùng nhau nào.”
...Có lẽ thế?
Nhưng không phải hiện tại tình huống đang rất nguy cấp sao? Trên nhiều mặt luôn ấy?
Mặc dù cả hai chỉ nằm cùng trên một chiếc giường trong bóng tối, nhưng Kazuki nhận ra rằng tình huống này... thật sự đáng lo ngại!
Sabrina dường như là một cô nhóc lịch sự. Dẫu vậy, hiện tại Sabrina đang mặc đồ ngủ và nằm ngay cạnh Kazuki... Kazuki đang cố hết sức để không nghĩ ngợi lung tung nên cậu đã quay lưng lại với cô.
Ôm chặt
Nhưng Sabrina thì có vẻ như không để tâm lắm, cô ôm chặt cánh tay cậu, khiến cậu không thể cử động thoải mái.
Cảm giác mềm mại đến từ làn da của một người con gái mới trải qua đương mười mươi cái xuân xanh đã truyền tới tay cậu, mùi hương ngọt ngào theo không khí len lỏi vào khứu giác.
Vì cảm giác xấu hổ và có chút ích kỷ, Kazuki bắt đầu hối hận vì đã đồng ý cho cô ngủ cùng.
“Chiếc giường này quá nhỏ để hai người chen chúc nhau ngủ, anh có chăn, hay để anh ngủ dưới sàn nhé?”
Kazuki cố gắng thuyết phục Sabrina lần cuối, nhưng...
“No, em thích như này hơn. Em cảm thấy yên tâm hơn khi ngủ cùng anh như này.”
Sabrina từ chối ngay lập tức.
Hết cách, Kazuki đành để tâm mình lạc trôi vào hư vô.
(Đúng đúng, bên cạnh mình không có ai cả, bên cạnh mình là hư vô, vậy nên mình chả cảm thấy gì cả.)