Sau tết, thánh chỉ của hoàng đế hạ xuống như đúng hẹn, vốn dĩ bọn họ phải chuẩn bị đến đất phong, chẳng qua hoàng đế ba lần bốn lượt tìm lý do đưa Thái Bình Vương và Đỗ Thư Dao vào cung ở lại mấy ngày, đợi đến khi thật sự lên đường cũng đã là lúc xuân về hoa nở.
Đỗ Thư Dao và Thái Bình Vương dọc đường đi du lịch sông núi, cũng không vội, đã phái người đến Nguyên Nam trước xử lý tất cả mọi chuyện rồi, bọn họ chỉ lấy việc dạo chơi là chính.
Khác với lần trước xuống nam chạy trốn, lần này hai người thật sự thư giãn thoải mái, hơn nữa chuyến này ngoại trừ những người hoàng đế phái theo ra, bọn họ còn dẫn theo rất nhiều hộ vệ, phần lớn đều là trong vương phủ, còn có một số người trước đây đã rời khỏi vương phủ, ví dụ Hồng Luân, ví dụ như Nhật Thực, tất cả đều quay về bên cạnh.
Lần này Đỗ Thư Dao vẫn rất hài lòng, dù sao những người này đi Nguyên Nam, càng có lợi cho bọn họ xây dựng nền tảng ở đó, năng lực làm việc của Hồng Luân xuất sắc, Nhật Thực cận vệ cực kỳ lợi hại, có điều Hồng Luân đi theo, đương nhiên Vu An Thanh cũng đi theo.
Khi Đỗ Thư Dao gặp lại Vu An Thanh, vô cùng kinh ngạc, nàng ta đã dỡ bỏ hoàn toàn mũi nhọn, toàn thân bình thản mà dịu dàng, ánh mắt nhìn Hồng Luân cực kỳ sáng rực, chính là dáng vẻ khi thích một người.
Có điều chuyến đi này người duy nhất không được vui mừng lắm chính là Thái Bình Vương, vì Nhật Thực là thống lĩnh cận vệ, Thái Bình Vương luôn nhìn vào vận may của hắn ta, còn luôn làm một số chuyện khiến cả hai bên đều không xuống đài được trước mặt cận vệ...
Đối với điều này Đỗ Thư Dao cực kỳ bất đắc dĩ, Nhật Thực cũng rất bất đắc dĩ.
Hắn ta đã từ bỏ lâu rồi, có thể bảo vệ người chủ lương thiện như Đỗ Thư Dao, hắn ta đã không còn ước mong gì khác.
Nhưng Thái Bình Vương vẫn luôn giày vò hắn ta, còn trói buộc hắn ta.
Ví dụ như... Ban đêm tất cả mọi người đều ngủ, lại vẫn để cho một mình hắn ta gác đêm.
Ví dụ như... Rõ ràng là việc của tỳ nữ, cũng muốn phái một cận vệ như hắn ta đi làm.
Đỗ Thư Dao thấy Thái Bình Vương cũng không làm quá đáng quá, đành mở một mắt nhắm một mắt, khi Thái Bình Vương không nhìn thấy, đành nhìn về Nhật Thực với ánh mắt xin lỗi.
Len lén nói với Hồng Luân, khi phát tiền tiêu vặt hàng tháng, cho hắn ta thêm một phần của tỳ nữ.
Nhật Thực cũng cực kỳ kiềm chế, không ngỗ nghịch, lòng hắn ta biết rõ Thái Bình Vương cũng là người lương thiện dịu dàng như Thái Bình Vương phi, lần này dẫn đội cũng là do Thái Bình Vương tự mình điều hắn ta từ quân giữ thành ra.
Có người bề trên lén lút nói cho hắn ta biết, hắn ta đã không còn là nô tịch nữa rồi, Nhật Thực cực kỳ biết ơn Thái Bình Vương, hơn nữa làm quân giữ thành hắn ta có lẽ không có tương lai gì rộng mở, nhưng đi theo mấy người Thái Bình Vương xuôi nam, tương lai hắn ta tất nhiên là một trong những người đứng đầu vương phủ, đây là ơn huệ lớn đến mức nào, Nhật Thực ghi nhớ trong lòng.
Vì vậy biến thành hắn ta nuông chiều Thái Bình Vương càn quấy đủ chuyện, cuối cùng ầm ĩ đến mức Thái Bình Vương cũng ngại, không tìm hắn ta gây chuyện nữa.
Đỗ Thư Dao nhìn thấy tận mắt tất cả mọi chuyện, nàng cưng chiều Thái Bình Vương hơn bất kỳ ai, cho nên trong toàn đội ngữ, Thái Bình Vương ầm ĩ gây chuyện một tay che trời, mọi người nói gì nghe nấy, ngược lại cũng giống như hắn đang quyết định xử lý việc nhà vậy.
Mà người chủ gia đình ở bên ngoài, sau lưng có mua một cái quần đùi cũng phải đi hỏi Đỗ Thư Dao.
"Nàng nói cửa hàng mà ta xem vào ban ngày kia, rốt cuộc là vải gai tốt hay là tơ lụa tốt?" Đỗ Thư Dao dựa vào giường, đọc truyện, mua được ở dọc đường, rất đặc sắc.
Tùy tiện nói: "Trẻ con mới phải lựa chọn, người trưởng thành đương nhiên sẽ mua hết."
Thái Bình Vương thấy nàng qua loa, mấy thứ này phần lớn đều là việc của tỳ nữ trong phủ làm, có điều bên ngoài cũng có bán, đúng lúc ngày hôm trước hắn cưỡi ngựa mài rách một tấm, lần này kéo Đỗ Thư Dao đi xem.
Lần này hai người đến Nguyên Nam, vàng bạc châu báu mang theo nhiều không đếm xuể, bây giờ tiền tài đi trước, đã đến Nguyên Nam rồi, tương lai mặc dù mấy xu đất phong không cho vào sổ sách, cũng đủ cho hai người tiêu xài thoải mái cả đời.
Từ đầu đến cuối Đỗ Thư Dao đều cảm thấy, hoàng đế có lẽ thật lòng yêu thương mẹ đẻ của Thái Bình Vương.
Nhưng cuộc sống thật sự cũng cần nhiều tiền như vậy, Thái Bình Vương không dính đến ham mê có hại nào, Đỗ Thư Dao lại càng hoàn toàn không có hứng thú với đồ trang sức, thứ hai người tiêu xài duy nhất chính là ăn thức ăn ngon, mua mấy đồ chơi mới mẻ, không thể giảm đi hơn được nữa.
Nhất là Thái Bình Vương bây giờ cực kỳ cẩn thận, hắn cảm thấy không đủ tiền tiêu, sợ nửa đời sau Dao Dao chịu khổ, hắn không quan tâm sổ sách, không biết ngay lúc này bọn họ đang sở hữu bao nhiêu tài sản, mà Nguyên Nam lại càng là nơi non xanh nước biếc của cải màu mỡ, chính là khu vực cực kỳ tốt, đã định trước nửa đời sau bọn họ không lo áo cơm.
Thái Bình Vương không biết gì hết có mục đích tiết kiệm, còn chưa rời khỏi Hoàng Thành bao xa, ngay cả mua cái quần cộc cũng đã bắt đầu tính toán.
Đỗ Thư Dao buồn cười, cũng không chọc phá hắn, chỉ hùa theo cho qua.
Làm sao Thái Bình Vương lại không nghe ra sự qua loa của nàng, đè quyển truyện xuống, bám người nói: "Vậy Dao Dao thích ta mặc chất vải như thế nào?"
Đỗ Thư Dao nín cười, dứt khoát gập truyện lại, nói: "Ta đương nhiên thích ngươi không mặc gì cả."
Ban đầu Thái Bình Vương còn chưa nghe rõ, sững sờ một lát, trên mặt xoẹt một nhát đỏ bừng, hắn: "Nàng... Nàng", một lát sau, trực tiếp đè Đỗ Thư Dao xuống giường, vội vàng hôn xuống.
Tiếng cười của Đỗ Thư Dao từ trong màn giường truyền ra, khe khẽ ngâm nga, ngọt ngào dịu dàng, giống như rượu say lòng người, dù sao Thái Bình Vương uống đến ngất ngây, không ngẩng đầu lên được, mắt không mở ra nổi.
Có điều hai người nghịch ngợm một lúc, còn chưa muộn lắm, Đỗ Thư Dao nghe thấy bên ngoài dường như có tiếng mưa rơi, mặc quần áo, đẩy cửa sổ ra.
Bọn họ ở trong nhà trọ ở giữa đường chính, giờ phút này còn có những cửa hàng người ta chưa hoàn toàn tắt đèn, đốt đèn lồng mông lung, chiếu cho đêm mưa xuân này càng dịu dàng quyến luyến hơn nữa.
Không khí rất trong lành, còn chút hơi nước và gió mát phả vào mặt, Đỗ Thư Dao hít sâu một hơi, nhìn màn mưa mông lung, hơi nhếch môi lên.
Rất nhanh, đúng như nàng dự đoán, Thái Bình Vương cũng xúm lại, ôm nàng từ phía sau, dùng áo choàng bọc lấy nàng chỉ lộ ra một cái đầu, cúi đầu hôn lên tóc mai của nàng: "Vừa mới ra nhiều mồ hôi như vậy, cẩn thận bị lạnh."
Đỗ Thư Dao dựa vào phía sau, nhắm mắt lại, khẽ nói "Ừ" một tiếng, tròng lòng có cảm xúc tên là hạnh phúc, ùng ục ùng ục sủi bọt lên.
Đời người dài bao nhiêu, không ai biết được, nhưng nàng đã có thể tưởng tượng, mỗi ngày sau này, nàng đều sẽ được sống những tháng ngày mà trước đây nàng hâm mộ nhất.
Đoạn đường này của họ, tổng cộng mất khoảng hai tháng, mới chậm chạp đến Nguyên Nam, khi đến đó, quan viên địa phương và dân chúng bên đường đón tiếp, thật ra cũng tiến hành vô cùng long trọng, vương hầu một phương, là thiên tử nhỏ của dân chúng một phương, Thái Bình Vương ở Hoàng Thành cũng coi như danh tiếng vang xa, dân chúng hoan nghênh nhiệt liệt như vậy, trong đó không thiếu người đến xem hắn rốt cuộc có bị điên hay không.
Đọc đầy đủ truyện chữ Gả Cho Thất Tâm Phong Vương Gia Xung Hỷ, truyện full Gả Cho Thất Tâm Phong Vương Gia Xung Hỷ thuộc thể loại Xuyên Không cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Gả Cho Thất Tâm Phong Vương Gia Xung Hỷ