Cửa "Tiểu Tứ Quý" kéo xuống, ông bà Dụ lau bàn, chuẩn bị ngày mai khai trương một lần nữa.
Hai người lau bàn, bất tri bất giác đều thả chậm động tác, ông Dụ đụng vào góc bàn, bà Dụ suýt chút nữa rơi khăn lau xuống mặt đất.
Hai người liếc nhau, ông Dụ mở miệng trước: "Sao tôi cảm thấy hơi giả nhỉ?"
Bà Dụ cầm khăn lau nói: "Tôi cũng thấy giống đang nằm mơ."
" Mạnh Đông này......" Ông Dụ hoài nghi, "Thật sự là Tiểu Dương Xuân?"
"Chuyện này chắc chắn không sai, chúng ta theo thói quen gọi Tiểu Dương Xuân, nhưng tên thật của cậu ấy là Mạnh Đông, chắc chắn tôi sẽ không nhớ lầm." Bà Dụ nhíu mày, "Tôi nghi ngờ người bạn trai thời đại học của Kiến Kiến thật ra cũng là Tiểu Dương Xuân."
"Chậc......" Ông Dụ tiếp tục lau, nói, "Bà nói chính là người trước kia chúng ta phát hiện ở trong phòng con bé thuê?"
"Đúng, chính là người kia."
Năm ấy Dụ Kiến gặp chuyện không may, tai phải bị thương, hai vợ chồng bọn họ đi đến tỉnh Y chăm sóc Dụ Kiến, sau khi cô xuất viện đưa cô về nhà trọ, bọn họ phát hiện trong phòng có đồ dùng nam.
Trước đó bọn họ lén hỏi Dụ Kiến, cũng từng hỏi Dụ Kiến ở đại học có yêu đương không, nhưng bọn họ làm cha mẹ thực truyền thống, ở chung với con cái không giống bạn bè, Dụ Kiến có tâm sự gì cũng không trao đổi với bọn họ.
Hai vợ chồng nuôi con, tự nhiên rõ ràng phần lớn con cái đều thích gạt cha mẹ cuộc sống của bọn họ, đối với bạn thân anh em không có gì giấu giếm, với cha mẹ thì ngược lại.
Bởi vậy tuy bọn họ tư tưởng quan niệm thực truyền thống, nhưng cũng không bảo thủ, Dụ Kiến không nói cuộc sống tình cảm của mình, bọn họ cũng sẽ không hỏi, dù sao nếu tình cảm của cô tu thành chính quả cũng phải đưa về nhà gặp cha mẹ.
Lần đó bọn họ phát hiện quần áo đồ dùng nam ở trong nhà trọ Dụ Kiến, muốn hỏi lại sợ khơi mào cảm xúc tiêu cực của cô.
Dụ Kiến bị thương lỗ tai, tuy rằng mặt ngoài cô thoạt nhìn rất thoải mái, nhưng bọn họ làm cha mẹ sao không nhìn ra con mình che dấu cảm xúc.
Mà cô xảy ra chuyện lớn như vậy bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy bóng dáng nhà trai, bọn họ lén đoán hai người có thể có mâu thuẫn hoặc là chia tay.
Cho nên lúc ấy bọn họ không muốn kích động cô, chờ bọn họ rời khỏi tỉnh Y về nhà, lại qua một đoạn thời gian, bọn họ mới ở trong điện thoại hỏi Dụ Kiến chuyện bạn trai.
Khi đó bọn họ đã biết Dụ Kiến vẫn gạt bọn họ tai phải nghe kém, cũng biết Dụ Kiến tự chủ trương tạm nghỉ học, bọn họ vừa lo lắng khó chịu vừa giận, cuối cùng hỏi cô: "Vậy bạn trai con đâu?"
Dụ Kiến không phủ nhận sự tồn tại của bạn trai, lúc ấy cô trả lời nhẹ nhàng bâng quơ: "Đã chia tay."
Bọn họ muốn hỏi lại cẩn thận một chút, ví dụ như bọn họ chia tay lúc nào, có phải vì tai cô hỏng nên chàng trai kia ghét bỏ cô?
Chỉ là Dụ Kiến cái gì cũng không nói, bọn họ mất một thời gian dài miên man suy nghĩ.
Ông Dụ không có tâm tư suy nghĩ, ông kéo ghế ngồi xuống: "Không phải bà là chị em tốt với bà ngoại Tiểu Dương Xuân sao, bà ngoại nó có biết chuyện hai đứa không? Chưa từng đề cập với bà sao?"
Bà Dụ cũng gấp khăn lau, ngồi xuống nói: "Chúng tôi nói là chị em, trên thực tế tuổi tác cách xa như vậy, chị ấy là bề trên của tôi, sao có thể thực sự giống như chị em. Hơn nữa ông không nhìn xem chúng ta ở cách chị ấy xa như thế, nhiều năm như vậy, cũng chỉ có lúc chồng chị ấy mất chúng ta mới gặp mặt."
"Bình thường bà không nói chuyện phiếm với chị ấy?"
"Cũng chỉ khi Kiến Kiến còn đi học thỉnh thoảng nói một chút, sau đó chỉ có ngày lễ ngày tết nhắn tin. Vốn hàng năm tôi đều gửi quà, mấy năm trước không phải cả ngày chị ấy đi du lịch thì toàn đi Cam-pu-chia, không ai ở nhà, cho nên bảo tôi không cần gửi, tính như vậy, lần trước tôi liên lạc với chị ấy vẫn là Tết năm ngoái, cũng không rõ rốt cuộc chị ấy có biết hay không, dù sao cho tới bây giờ chị ấy chưa từng nhắc tới với tôi."
Ông Dụ suy nghĩ, nắm tay gõ vài cái lên bàn, nói: "Khó trách, Kiến Kiến và Giai Bảo vẫn không nói cho chúng ta biết người này tên gọi là gì."
Bà Dụ nói: "Giai Bảo nhất định là nghe lời Kiến Kiến."
"Kiến Kiến chắc chắn nói với con bé, đừng làm cho chúng ta lo lắng, cho nên bảo Giai Bảo không nói cho chúng ta."
"Như vậy đã thông rồi, Kiến Kiến luôn ngăn cản không cho chúng ta đi hỏi thăm cậu ấy, chính là sợ chúng ta nhận ra Tiểu Dương Xuân."
"Kết quả hôm nay còn không phải đưa người đến trước mặt chúng ta sao?"
"Còn là ở cùng nhau!" Bà Dụ nhíu mày, "Vừa rồi mọi người cùng có mặt, có người đại diện của Kién Kiến, tôi không tiện nói thêm gì, trở về tôi nhất định phải hỏi rõ ràng, hai đứa bọn nó rốt cuộc đang chơi cái gì!"
Ông Dụ nghiêm túc nói: "Còn làm cho chúng ta lo lắng đề phòng lâu như vậy, Mạnh Đông này một chút cũng không để chúng ta vào mắt!"
Bà Dụ xem thường: "Sao không nói là do con ông!"
"Sao có thể giống nhau chứ."
Một đầu khác, từ bệnh viện kiếm tra xong trở về, Mạnh Đông lập tức liên hệ với người bất động sản kia đi xem nhà.
Thái Tấn Đồng không đi chung, một mình trở về khách sạn. Mạnh Đông mang theo Dụ Kiến đi ăn cơm, ăn xong mới đi địa điểm đã hẹn.
Người bất động sản dẫn bọn họ đi xem căn hộ thứ nhất ở bên bờ sông, diện tích không đến 400 m2, là biệt thự phẳng (*), chủ nhà chưa từng vào ở, đồ điện gia dụng tất cả đều là hàng hiệu.
(*)Chỉ căn nhà có diện tích từ 150m2 trở lên và có đầy đủ các khu chức năng. Do tỷ lệ diện tích sàn căn hộ lớn và mật độ xây dựng của các tòa nhà dân cư nhiều tầng tương đối thấp, nên có thể "trải nghiệm sống kiểu biệt thự" ở một mức độ nhất định
Người bất động sản mở cửa kính nói: "Mấy ngày hôm trước hai căn hộ trong tay tôi, một căn đã bị người cướp, lúc ấy sống chết không liên hệ được với anh Mạnh, nhưng tôi cũng không nóng vội. May mắn đúng như câu nói kia, thứ tốt đều ở phía sau, hôm nay trong mấy căn hộ này, không phải tôi khoa trương, bảo đảm sẽ có một căn anh thích." Nói xong, lại nhìn Dụ Kiến đứng ở bên cạnh Mạnh Đông cười nói, "Cô Mạnh nhất định cũng có thể vừa ý! Chuyện này không phải ngay cả ông trời đều hỗ trợ sao, mấy ngày trước toàn là sương mù, hiện tại thời tiết vừa tốt, hai người là người đầu tiên thấy rõ cảnh sông."
Ngoài miệng nói vậy, người bất động sản lại âm thầm quan sát "cô Mạnh" này, trong lòng nói thầm, không thấy người che kín mặt mình thành như vậy đi xem nhà, như thể không muốn bị nhận ra.
Căn hộ ở tầng ba mươi, phong cảnh sông xa xa nhìn không sót gì, ánh mặt trời vừa lúc, Dụ Kiến có thể trông thấy gợn sóng trên sông, còn sáng hơn cả đá quý.
Mạnh Đông ôm eo, cúi đầu hỏi cô: "Nơi này thế nào?"
Dụ Kiến vùi trong khăn quàng cổ thảo luận: "Anh muốn mua căn hộ lớn như vậy?"
Mạnh Đông nói: "Lớn đến không tính được, thích không?"
Người bất động sản nghe thấy được câu hỏi này, nhưng nhìn Dụ Kiến không đáp, anh ta nhanh chóng cướp lời nói: "Lúc trước anh Mạnh nói chỉ cần biệt thự phẳng, nên tôi chuyên môn tìm, đây là căn hộ nguyên bản hiếm có, cho dù là vị trí hay là phòng ở, đều không có khuyết điểm, bán rất chạy."
Dụ Kiến nhìn về phía người bất động sản: "Xin hỏi, chúng tôi có thể tự mình đi xem không?"
"Được được, vậy hai người tùy ý, tôi đi gọi điện thoại." Người bất động sản thức thời trở lại phòng khách.
Bên tai yên tĩnh, Mạnh Đông nói: "Ngại anh ta nói nhiều?"
"Em sợ anh không ép được giá." Dụ Kiến nói.
"Cho nên đuổi người đi, nói thầm?"
"Cái gì nói thầm, em lại không có gì không thể nói thẳng."
Mạnh Đông nói: "À, vậy em nói xem, thích hay không thích."
Dụ Kiến nói: "Được, chỉ là hơi rộng."
Mạnh Đông nói: "Em lười đi cầu thang, hiện tại ngay cả đất bằng cũng lười đi?"
Dụ Kiến nhớ tới trước đó mỗi lần phải đi thang bộ, cô luôn làm xấu ở trước mặt Mạnh Đông.
Nhưng cô không cảm thấy chính mình như vậy, cô kéo khăn quàng cổ thông khí, nói: "Ai bảo thế, không phải biệt thự nhà em cũng phải leo cầu thang sao."
"Một năm em về nhà được mấy lần, có thể leo mấy lần?"
"Vậy anh mua nơi này em sẽ thường xuyên ở?"
Mạnh Đông nói: "Không phải em nói, cho dù sau này làm việc ở nơi nào, em vẫn luôn phải về nhà."
Câu nói kia hình như là cô nói vào năm hai, năm ấy cô chuẩn bị mua nhà cho cha mẹ, Mạnh Đông hỏi cô về sau tính làm việc ở đâu, lúc ấy cô trong lòng không có tính toán, chỉ nói tương lai cho dù cô đi đến đâu, cuối cùng nhất định sẽ trở về bên cạnh cha mẹ.
Cho nên Mạnh Đông mới có thể tới nơi này mua nhà......
Dụ Kiến không nghĩ tới ngay cả một câu bình thường như vậy anh đều nhớ rõ.
Cô đá chân hỏi: "Vậy anh muốn mua nhà dưỡng lão à?"
"Em muốn làm nhà dưỡng lão cũng không thành vấn đề."
"Anh nhiều tiền quá nên tính đốt?"
"Mấy năm này, anh mới tiết kiệm được chút tiền mua căn hộ này." Mạnh Đông nói.
Dụ Kiến không nói.
Có mấy sợi tóc cọ tới mắt Dụ Kiến, Mạnh Đông gạt ra cho cô, nói: "Em đó, tốt nghiệp cấp hai ngay cả đậu cô-ve cũng không biết làm, mới vào phòng bếp một chuyến đã gạt sạch nguyện vọng đi Tân Phương Đông làm đầu bếp."
Dụ Kiến nghe đến đó, lườm đẩy anh một chút.
Đọc đầy đủ truyện chữ Gặp Đông, truyện full Gặp Đông thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Gặp Đông