Long Tứ đã lâu không về nhà, vừa xuống nước, liên tục có người chào hỏi hắn, hắn lén lút che mặt, xua tay: “Không cần chào ta, nếu người khác hỏi, cứ nói là không gặp ta.”
Nhưng người quen dưới Long cung quá nhiều, người nọ tiếp người kia chào, trái lại càng thu hút sự chú ý của người khác. Huống hồ còn có một cây thường xuấn quân trên lưng hắn, trang phục hoa lệ cũng bị ép nhăn nhúm. Hồng Cát không thích nơi này, càng quấn chặt lấy hắn không chịu nhúc nhích. Long Tứ thấy sắc mặt nàng không tốt, không đưa tay gỡ nàng ra, để mặc người qua đường đánh giá.
Linh Đang đã tới nơi này, không còn gì mới lạ, nàng còn đang mải nghĩ, Phong Cẩm lên trời tìm cứu binh, không biết hắn có thể mang tin tốt về không.
Tiểu Phượng hoàng nằm trên lưng nàng, tiếng ầm ầm khi lặn xuống nước đánh thức hắn. Thằng bé dụi mắt hỏi: “Đây là nơi nào? Con khó chịu.”
“Đây là Long cung, chúng ta xuống đây chơi.” Linh Đang cảm thấy cậu bé trên lưng nhẹ hơn nhiều so với lúc mới ra khỏi giếng, lời Phong Cẩm nói quả không sai, Phượng Hoàng có thể chất đặc biệt, không được dính uế khí. Có điều, nơi này là Long cung, ấy vậy lại không sạch sẽ bằng giếng nước kia.
Nàng rảo bước tiến lên, nói với Long Tứ: “Hắn khó chịu, ở đây có chỗ nào có thể ngăn cách uế khí bên ngoài không, chỉ cần ở vài ngày thôi cũng được.”
Long Tứ ngẫm nghĩ: “Có, ta tạm thời bố trí phòng cho mọi người, lát nữa ta sẽ tìm.”
“Ừ.”
Long Tứ lẻn qua thiên môn, bố trí chỗ ở cho họ, lại bắt lấy một người cá, thì thầm một phen, người cá bơi đi.
Phòng rộng một cách thái quá, Linh Đang bước vào, nhìn mãi không tới cuối. Lúc cõng Tiểu Phượng hoàng đến giường lớn nằm sâu tít trong phòng, hai chân nàng mỏi nhừ: “Long thái tử, về sau huynh nhất định đừng lấy người phàm, bằng không phòng lớn như vậy, chỉ đi thôi người ta cũng mệt chết rồi.”
Long Tứ chớp mắt mấy cái: “Phòng nhỏ thế này, ta sợ cô thấy thua thiệt.”
Nhỏ… Linh Đang yên lặng nghĩ về căn nhà đi ba bước là đến đầu còn lại của mình, người so với rồng, tức chết người.
Long Tứ thở dài một cách sâu xa: “Mọi người tạm thời ở đây, ta đã đặt người trong thôn trên bàn. Bây giờ ta phải đến chỗ phụ vương chịu đòn nhận tội.”
Linh Đang đứng dậy: “Ta đi cùng huynh, lần trước ta thiêu Long cung, còn chưa xin lỗi.”
Để nàng đi cùng, chờ bạn tốt trở về, hắn chẳng phải lại bị đánh thành bánh bao, Long Tứ đâu dám làm vậy. Hơn nữa phụ vương giao Long cung cho hắn, chuyện này xảy ra trong thời gian hắn quản lý, âu cũng là hắn thất trách. Nghĩ theo hướng nào đi chăng nữa, phụ thân đều chỉ trách hắn. Huống hồ, để một cô nương đứng ra nhận lỗi thay cũng không phải chuyện nên làm.
Long Tứ khoát tay bảo nàng cứ ngồi xuống, trước khi đi, hắn nói: “Lát nữa sẽ có người tới tìm chỗ ở cho Tiểu Phượng hoàng.”
Tiểu Phượng hoàng giật lỗ tai, ôm tay Linh Đang, không nói một lời. Linh Đang nghiêng đầu nhìn cậu bé, mặt cậu bé trắng bệch như tuyết, càng thêm yếu ớt.
“Mẹ, khi nào cha mới đến?”
Linh Đang nghiêng người ôm hắn, đắp chăn cho hắn: “Sắp rồi.”
Có lẽ vì là thân thể suy yếu, tinh thần kém, Tiểu Phượng hoàng nỉ non hai câu rồi thiếp đi. Linh Đang chờ hắn ngủ say mới đặt hắn nằm xuống, đắp chăn. Nàng đứng dậy, cầm quả táo trên bàn đưa cho Tiểu Tiểu, lúc này đang ngồi trên gối, khom người nói: “Muội trông thằng bé nhé, tỷ đi xem người đến chưa.”
Tiểu Tiểu lau quả táo một cách trân trọng, ngẩng đầu hỏi: “Chúng ta có thể quay về thôn Bát Tự không?”
Linh Đang thoáng khựng lại: “Có thể.”
Toàn bộ người trong thôn đều trúng độc, gia súc và ruộng vườn trồng trọt bỏ hoang, lúc đi, ngay cả nhà cửa cũng đang bị ăn mòn. Linh Đang không biết nếu trở về, cảnh tượng sẽ ra sao, có lẽ sẽ biến thành thôn hoang tĩnh mịch.
Có điều, chỉ cần người trong thôn còn sống là tốt rồi, họ vẫn còn đó, thôn Bát Tự sẽ không biến mất.
Linh Đang âm thầm động viên thần chính mình, đi hồi lâu mới đến cửa, vừa mở cửa liền bắt gặp một thiếu niên tuấn tú, răng trắng mắt sáng, hắn đang giơ tay chuẩn bị gõ cửa. Nàng quan sát hắn: “Cậu tìm ai?”
“Thái tử bảo ta tới bố trí phòng cho Tiểu Phượng hoàng.”
Linh Đang giật mình, lui lại cho hắn đi vào. Thiếu niên đi ngang qua trước mặt nàng, thấp hơn nàng một ít, xem ra hắn vẫn còn nhỏ. Có điều, vẻ ngoài thật sự rất tuấn tú, cũng may Hồng Cát đi theo Long Tứ rồi, bằng không nhất định sẽ nhào tới hỏi thăm.
“Ta tên là Linh Đang, cậu tên gì?”
“Chúc Đăng.”
“Ồ.”
Linh Đang đi sau lưng hắn, suốt dọc đường, hắn luôn giữ im lặng, xem ra là một thiếu niên xinh đẹp, im lặng.
Chúc Đăng bước đến bên giường, lại nhìn căn phòng này, suy nghĩ độ dài độ rộng, hai tay đưa một vòng, đan vào nhau, một tiếng nổ giòn giã vang lên.
“Bùm!”
Tiếng động ngừng lại, một căn phòng nhỏ hình bầu dục màu xanh biếc rơi xuống sàn. Chân Linh Đang run lên, nàng suýt không đứng vững, mãi đến khi thấy rõ thứ này, nàng ngẫm nghĩ một hồi, trầm ngâm: “Vì sao nó lại giống mai rùa?”
“Nó chính là mai rùa.” Chúc Đăng nói, “Lần trước cô còn đi vào thăm quan.”
“Ta vào từ bao…” Linh Đang lùi về phía sau, kinh ngạc, “Cậu, cậu là cháu của Quy Thừa tướng?”
“Ừm.” Chúc Đăng sờ mặt, “Bây giờ cô mới nhận ra sao? Ta tưởng cô đã nhận ra rồi chứ.”
“Có quỷ mới nhận ra cậu!” Linh Đang tiến lên hai bước, xoa mặt hắn. Da thịt trơn mềm, đường nét tuấn tú vô song, vẻ mặt già trước tuổi ban nãy hoàn toàn tìm biến mất, hiện ra một mỹ thiếu niên anh tuấn. Nàng ôm ngực, ngay cả rùa cũng xinh đẹp như vậy, có để một cô nương như nàng sống nữa không?!
Chúc Đăng xoa mặt: “Mai rùa là thế giới hư vô, tuy không phải nơi ở thích hợp cho Phượng Hoàng bằng rừng ngô đồng, nhưng so với Long cung thì tốt hơn nhiều, mau ôm hắn vào đi.”
Mang lòng “oán niệm”, Linh Đang ôm cả Tiểu Phượng hoàng và chăn gối vào trong mai rùa. Nơi này không thay đổi gì so với lúc nàng và Phong Cẩm vào, có điều hơi khác một chút: “Ngươi có bao nhiêu mai rùa kiểu này?”
“Vô cùng vô tận.” Chúc Đăng vừa dứt lời, thấy mắt nàng lập tức loé sáng như sao, hắn không khỏi thấy lạnh sống lưng, “Cô định làm gì?”
“Ta mua một trăm cái được không?”
“Cô muốn mua làm gì?”
Đọc đầy đủ truyện chữ Gấu Trúc Đại Nhân Nhà Ta, truyện full Gấu Trúc Đại Nhân Nhà Ta thuộc thể loại Huyền Huyễn cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Gấu Trúc Đại Nhân Nhà Ta